Chương 56Tìm dấu vết xưa, trở lên núi Thái Thương (1)
Chẳng hiểu vì sao, trong lúc bất chợt, Tạ Liên như lại có dũng khí.
Sau khi Lang Thiên Thu đi rồi, nhịp chân của y vẫn hơi chậm, lưng cũng hơi còng. Dũng khí đó không biết đến từ đâu, cũng chẳng biết muốn đi về đâu, thế mà lại khiến cả người y vô thức đứng thẳng dậy. Y đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Sư Thanh Huyền đi tới vỗ vai y, nói: "Người này được đấy. Thái tử điện hạ, không biết huynh quen bằng cách nào, có điều vận may của huynh tốt thật."
Đây là lần đầu tiên Tạ Liên nghe có người nói với mình rằng, vận may của huynh tốt thật. Y đưa mắt nhìn Sư Thanh Huyền, mỉm cười nói: "Vậy sao? Có lẽ thế. Ta cũng thấy vậy."
Ở phía sau họ, Phong Tín tiếp tục yên lặng lau mặt. Hai người vừa quay đầu lại, chỉ thấy dáng vẻ mặt đầy lông trắng của hắn, vất vả lắm mới nín cười được. Tạ Liên nói: "Xin lỗi nha."
Đây xem như là xin lỗi thay Hoa Thành. Cuối cùng Phong Tín cũng vuốt hết lông trắng xuống, nói: "Bản lĩnh không bằng người ta. Chẳng có gì để nói cả."
Ba người lại lùng tìm trong hang ổ một phen, xác định không còn người sống nào bị nhốt nữa, cũng không còn cá lọt lưới, bấy giờ mới cưỡi một làn gió, trở lại Tiên kinh lần nữa.
Qua cổng phi thăng, chỉ thấy rất nhiều thần quan cấp thấp của Trung thiên đình chặn kín đường, đến đến đi đi, như gặp phải địch mạnh, đang tra xét mọi ngóc ngách trong mỗi tòa cung điện ở hai bên đường. Mà khi bọn họ đi tới điện Thần Võ, trong điện sớm đã tụ đầy thần quan Thượng thiên đình, từ xa đã nghe tiếng tranh luận lọt vào tai. Câu đầu tiên mà bọn họ nghe được là: "Hoa Thành thế mà lại đảo lộn phải trái bảo Thượng thiên đình chúng ta cài nội gián vào chợ Quỷ. Điều này quả thật hết sức hoang đường, Thiên giới chúng ta cần gì phải cài nội gián vào thuộc hạ của hắn??"
Nghe vậy, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền cùng ho nhẹ một tiếng. Chuyện cài nội gián nằm vùng ở chợ Quỷ, tám phần mười không phải là giả. Chuyện còn chưa làm rõ mà đã vội làm ầm ĩ như thế, ngộ nhỡ chuyện đó có thật, thế khác nào tự cầm đá đập chân mình?
Ba người vào điện, Sư Thanh Huyền đi trước nhất. Vừa thấy Sư Thanh Huyền, mọi người bèn hỏi thăm: "Phong Sư đại nhân về rồi hả?"
"Vất vả rồi vất vả rồi!" Ánh mắt lại toàn dán vào Tạ Liên. Còn định mở miệng hỏi tiếp, tiếp sau đó lại thấy Phong Tín mặt mày sa sầm đi tới, trông như vừa bò ra từ hồ máu. Mọi người tức khắc đứng hình, thế rồi lũ lượt dời mắt đi. Suy cho cùng, chẳng ai muốn nghe tiếng mắng chửi vang khắp trời cao đó trong đại điện yên tĩnh. Chỉ có Mộ Tình, chẳng những không tránh né, trái lại còn cố ý nhìn sang bên này, ý đồ rõ rành rành.
Tạ Liên ngước mắt, chỉ thấy Quân Ngô ngồi ở vị trí hàng đầu, một tay chống trán, ấn huyệt thái dương, nhắm nghiền hai mắt, thoạt nhìn có vẻ hơi mệt mỏi. Tạ Liên hoàn toàn có thể hiểu được.
Nếu là trước đây, một hai tháng cũng chưa chắc sẽ mở một cuộc hội nghị, gần đây sự cố liên tục xảy ra, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, điện Thần Võ nhiều lần chật ních người, như thể ngày nào cũng có chuyện, chỉ hận không thể họp hai lần một ngày, nếu đổi thành Tạ Liên, y cũng mệt lắm chứ. Huống chi người muốn phát biểu ý kiến lại đông, bảy mồm tám lưỡi tranh nhau mà nói. Một thần quan lên tiếng: "Hắn nói đến là đến, còn thông cung Tiên Lạc đến nơi khác, điểm này thật sự quá đáng sợ. Hôm nay hắn có thể dễ dàng tóm cổ Thái tử điện hạ đắc tội với mình, biết đâu ngày mai lại có thể tóm thần quan khác tại điện của người đó. Chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng, nhất định phải ngăn chặn kịp thời!"