MARRY ME, MARRY ME, MARRY ME.

628 44 0
                                    

Jiyong kết thúc công việc ở phòng thu, với mái đầu rối bù và đôi mắt lờ đờ vì thiếu ngủ. Anh đang thiết tha mơ ước một cái ổ êm ái và ấm áp, để có thể đánh một giấc ngon lành. Và tất nhiên, chẳng đâu hoàn hảo hơn vòng tay của maknae, với cái bụng mỡ mềm như kẹo bông cùng đôi má phúng phính như thạch trái cây. Chao ôi, nghĩ đã thấy ngon rồi.
Thực tế chứng minh Jiyong là một người yêu chiều bản thân, khi mà anh tuyệt đối không để ước mơ của mình chỉ là mơ ước. Nghĩ đến ai phải tìm người đó thoả mãn ngay, anh nhấc điện thoại lên, quay số.
"Seungri à." - Jiyong kéo dài giọng ra, nũng nịu. Leader của BIGBANG đang làm nũng với maknae, đây là một việc không có thể diện cho lắm, nhưng có sao đâu. Ở đây chẳng có ai, hơn nữa, anh thực sự muốn được dỗ dành. - "Em đang ở đâu thế ? Anh nhớ em."
"Em đang ở nhà." - Seungri đáp, với giọng cười dễ thương. - "Anh xong việc rồi ư ?"
"Anh xong rồi." - Jiyong hớn hở. Tuyệt. Vậy là anh có thể về nhà và sà vào lòng chú gấu trúc nhà mình ngay mà không cần nghĩ suy thêm gì hết. Giờ thì Jiyong đang vui lắm, nụ cười nở rộ trên môi anh và anh ước giá như mình có cánh để bay về nhà nhanh nhất có thể. - "Giờ anh sẽ về nhà với em ngay."
"À, không .. Jiyongie." - Seungri hơi ngập ngừng, điều này khiến Jiyong cảm thấy có gì không ổn.
Và đúng là không ổn thật.
"Em nói là em đang ở nhà, nhưng không phải ở nhà chúng ta ?" - Giọng Jiyong thoáng chốc cao lên quãng tám, anh không thể tin nổi là Seungri lại nỡ lôi anh từ trên mây xuống.
"Chính xác là em không ở nhà anh, Jiyong." - Seungri nói. - "Chúng ta đâu có căn nhà chung nào. Chúng ta là người yêu, nhưng vẫn có tự do riêng, đúng chứ ? Chẳng có gì là lạ khi em có nhà riêng và ở nhà của mình cả."
Thế là cãi nhau.
Jiyong hậm hực trở về nhà, chui lên giường nằm trùm chăn kín mít. Ổ chăn lạnh ngắt vì không có hơi người khiến anh run rẩy.
"Seungri ngốc, Seungri béo, Seungri xấu tính, Seungri trẻ con, Seungri dở hơi, Seungri ngang ngược .." - Jiyong vừa ôm lấy con gấu trúc bông to bự vừa bĩu môi, âm thầm giận dỗi một mình.
Xem đi, rõ ràng là Seungri thật vô lý và xấu tính xấu nết. Lập luận của cậu chả có tí logic nào cả, cái gì mà yêu nhau nhưng vẫn có tự do riêng ? Rồi lại còn có nhà riêng, ở nhà của mình không có gì là sai cơ đấy. Thế mà lúc rúc vào lòng anh ngủ nướng, ăn đồ ăn trong tủ lạnh của anh, xem TV của anh, .. thì không thấy đòi ở riêng đâu. Vô lý quá thể. Để xem đến lúc anh hốt cậu về nhà, cậu có còn mạnh miệng thế không. Nhóc con này đúng là cái đồ .. đồ ..
Khoan đã.
Hốt cậu về nhà ư ? Một ý tưởng không tồi.
Họ đã ở bên nhau mười mấy năm nay, vượt qua biết bao nhiêu sóng gió, thậm chí còn từng chia xa, giờ là lúc đoá hoa tình yêu đâm quả ngọt. Một hôn lễ là cái kết mà mọi cặp đôi đều mơ ước tới, Jiyong nghĩ tình cảm của anh và cậu đã đủ chín muồi để tiến đến cái kết hoàn mỹ ấy. Seungri như chú ngựa bất kham đầy phóng khoáng, cậu đã rong ruổi suốt cả tuổi 20 trong sự bao dung và ủng hộ của anh. Anh luôn cho cậu tự do như cậu muốn, cùng với tình yêu vô điều kiện, đã đến lúc anh thực sự giữ cậu ở lại bên mình, để cậu thực sự là-của-mình. Rõ ràng, Seungri đang trở nên ngày càng cần thiết trong cuộc sống của Jiyong, cả hai tiến vào cuộc đời nhau, trở thành một phần trong đó, và việc cả hai nắm tay nhau đi hết quãng đời còn lại là không có gì để bàn cãi nữa. Quan trọng hơn, Jiyong ghét ổ chăn không có Seungri sưởi ấm, ghét việc không thể gặp cậu bất cứ lúc nào anh muốn dù anh có quyền làm vậy, và anh cần phải khắc phục những thứ làm anh ghét ấy - ngay.
Seungri nói họ không có căn nhà chung nào, vậy Jiyong sẽ xây căn nhà chung cho họ.

MARRY ME, MARRY ME, MARRY ME.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ