Chương 8 : Vén quần áo kiểm tra

687 48 0
                                    

Đường về cũng không bởi vì tướng quân bị thương mà trì hoãn.

Cơ Chiêu nửa nằm trên xe ngựa, chỉ huy Lưu Trúc Cung nói: "Giúp ta đi truyền lời cho Ngô Tiểu Tráng, nói ta có chút chuyện, muộn một chút sẽ đến phòng bếp núc trong binh trướng tìm hắn, bảo hắn không cần lo lắng.Lại thay ta xem một chút, mặt của hắn có khí sắc hay không , hỏi một chút độc của hắn đều đã giải hết chưa?."

Lưu Trúc Cung kinh ngạc nói: "Ngươi nếu muốn gặp hắn, truyền lời kêu hắn lại đây là được, làm gì phải bắt ta làm người trung gian."

Cơ Chiêu cau mày nói: "Ngươi không có cùng hắn ở chung, cho nên không biết tính tình của hắn. Ngô Tiểu Tráng mà biết ta là tướng quân, chỉ sợ sẽ không đối xử với ta như trước."  E là thân thể đều phát run , nửa ngày cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Như vậy thực sự là mất hứng.

Lưu Trúc Cung vừa nghĩ, hiểu rõ: Một tiểu quân tốt, vừa thấy mình quen biết được tướng quân, đều sẽ có tâm tư trèo cao muốn thành phượng hoàng . Nếu Cơ Chiêu chỉ muốn tìm thú vui, cũng sẽ không để thú vui này biết quá nhiều . Vì thế hắn gật đầu: "Vâng."

*

Tối muộn đêm hôm đó, quân đội đã đi được nửa chặng đường.

Cơ Chiêu đã có thể hành tẩu bình thường , hắn như thường ngày mang một thân quân trang tầm thường, đi đến trước cửa lều ngủ của binh bếp núc , liền nhìn thấy cửa lều lẻ loi đứng một người.

Ngô Tiểu Tráng thấy Cơ Chiêu,nhanh chóng bước đến , nhẹ giọng nói: "Trong lều cả một ngày đường đều ngủ !"

Một binh lính nho nhỏ tầm thường , lều trại để ngủ thường sẽ chen chúc rất nhiều người , tuỳ tiện đặt một cái chiếu cói trên đất liền có thể ngủ.

Cơ Chiêu hỏi: "Bọn họ không có an bài cho ngươi lều trại riêng sao ? Tại sao ta nghe nói ngươi vẫn luôn ngủ ở chỗ này."

Ngô Tiểu Tráng vừa lấy đồ trong lồng ngực ra bên ngoài vừa nói: "Có a,trong thời gian ta hôn mê được sắp xếp cho một lều trại cực kỳ tốt, còn có giường riêng nữa đó ! Ngủ rất thoải mái ! Nhưng sau khi ta hồi phục tốt cũng không thể mặt dày ngủ tiếp được."

Cơ Chiêu nhìn đồ vật trong tay Ngô Tiểu Tráng, trong bóng tối, xem không quá rõ ràng: "Ngươi mới lấy cái gì ra vậy ?"

Ngô Tiểu Tráng ngượng ngùng cười cười, sau đó đem đồ vật hướng tay Cơ Chiêu nhét vào : "Ngươi cầm."

Cơ Chiêu lúc này mới phát hiện, là một đôi... Giày đệm.

"Rất mềm, " Ngô Tiểu Tráng nói: "trước khi ta tòng quân bà bà đã may cho ta. Nàng lo lắng ta hành quân trên đường mệt đến hoảng loạn, liền làm cho ta một đôi giày đệm. Thế nhưng ta một lần cũng chưa dùng qua."

Cơ Chiêu nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Đưa ta?"

Ngô Tiểu Tráng gật đầu: "Ừm. Ngươi chịu tổn thương lớn như vậy , còn chưa khỏe toàn bộ được đâu, đi về dọc theo con đường này khẳng định mệt. Ta cũng không giúp được ngươi cái gì, bỗng nhiên nghĩ tới đôi giày đệm nầy , liền, liền lấy cho ngươi. Ngươi, ngươi thử một chút xem có nhỏ quá không ? Kỳ thực ta cũng biết may vá thêu thùa một tý, nếu là quá nhỏ, ta có thể làm lớn một chút..."

Cơ Chiêu siết thật chặt đồ vật trong tay , cảm giác xác thực là rất thích , nhìn Ngô Tiểu Tráng ánh mắt mong đợi sáng lấp lánh, quỷ thần xui khiến mở miệng nói: "Ngô Tiểu Tráng, ngươi tại sao tốt với ta như vậy ?"

Ngô Tiểu Tráng như là bị vấn đề hắn hỏi làm cho ngu ngốc , ngơ ngác mà suy nghĩ thật lâu, nói: "Bởi vì, bởi vì..."

"Bởi vì ngươi nhìn rất soái ." Ngô Tiểu Tráng nhìn mặt Cơ Chiêu, đần độn nói.

Cơ Chiêu nhìn Ngô Tiểu Tráng, không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng.

"Đúng, chính là bởi vì nguyên nhân này, " Ngô Tiểu Tráng tiểu tâm dực dực nhìn Cơ Chiêu, trong bóng tối, đường viền khuôn mặt của Cơ Chiêu phảng phất như khắc sâu vào lòng hắn , một hìng bóng mơ hồ của hắn lại hiện lên trong lòng y một cách vô cùng rõ ràng . Ngô Tiểu Tráng nói: "Cười rộ lên càng đẹp mắt. Ngươi... Ngươi nên cười nhiều một chút."

Cơ Chiêu còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Tiểu Tráng có chút e lệ mà nhẹ nhàng gãi gãi gò má của chính mình: "Vết thương của ngươi hồi phục như thế nào rồi? Vẫn luôn không có dịp đến thăm ngươi, cũng không biết cụ thể đã lành lặn được bao nhiêu..."

Lúc này hai người đã đi xa khỏi quân doanh, Cơ Chiêu dựa lưng vào một thân cây, nhìn Ngô Tiểu Tráng, cố ý vui đùa lưu manh nói: "Ta hơi mệt một chút, không bằng chính ngươi vén quần áo lên ngắm nghía cẩn thận, nhìn một chút vết thương của ta rốt cuộc như thế nào rồi?"

[ Edit ] [ĐM ] <Hoàn>  Khuyết tâm nhãn hoà tha đích tướng quânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ