Chương 61

9.1K 374 91
                                    

Khu nội trú khoa Tim mạch, vẫn im phăng phắc như các tầng khác, chỉ thi thoảng có bóng những cô y tá đẩy xe thuốc đi qua.

Tang Hiểu Du từ trong thang máy đi ra, men theo hành lang đi về phía phòng làm việc của Tần Tư Niên, bóng cô bị ánh đèn kéo dài ra trên mặt đất, những tiếng bước chân nhẹ nhàng chạm xuống sàn.

"Cộc cộ!"

Cô giơ tay gõ thăm dò hai tiếng lên cánh cửa.

Cửa cũng không khóa, Tang Hiểu Du vặn một chút tay nắm là đã có thể đẩy cửa ra. Bên trong không bật đèn. Cô mượn ánh trắng hắt vào trong qua cửa sổ, nhìn xung quanh một lượt không có ai, cô khó hiểu nhíu mày.

Đóng cửa lại, những cô vẫn chần chừ không đi ngay.

Những câu nói của cô em họ Tưởng San San vẫn không ngừng văng vẳng bên tai. Nào là bác sỹ là nghề xếp đầu trong danh sách dễ ngoại tình, nào là trong bệnh viện toàn các cô y tá và thực tập sinh xinh đẹp... Tang Hiểu Du không khỏi đi đi lại lại trên hành lang.

Khi ngang qua phòng trực ban, bên trong có ánh đèn sáng.

Tang Hiểu Du vẫn giơ tay đặt lên tay nắm cửa như ban nãy. Có điều lần này âm thanh chưa kịp phát ra thì cánh cửa không đóng kỹ đã trượt ra một khe nhỏ. Dưới ánh đèn, ở một góc cạnh tủ sách bên trong, một cô y tá trẻ đang nằm bò trên đùi một người đàn ông mặc áo blouse trắng...

Vì cô y tá vùi mặt xuống, người đàn ông lại quay lưng về phía cửa nên không nhìn rõ tướng mạo.

Có điều cho dù là tư thế ngồi vẫn có thể nhận ra người đàn ông ấy khá cao to. Tầm mắt của cô rơi xuống chiếc đồng hồ trên tay trái người đàn ông. Tang Hiểu Du không nhớ rõ thương hiệu đồng hồ, nhưng nhớ là nó cũng có dây da màu nâu đậm như của Tần Tư Niên!

Trái tim cô bất chợt đập lỡ nhịp.

Lẽ nào thật sự bị em họ nói trúng?

Cô cảm thấy hơi thở của mình như nhẹ dần. Cô bất giác giơ tay muốn đẩy cửa để nhìn cho rõ hơn. Đúng vào lúc cô hơi dùng sức thì một cánh tay từ phía sau bất ngờ nắm chặt tay cô, cả người cô loạng choạng đổ về sau.

Tang Hiểu Du quay dầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào ấy, kích động kêu khẽ: "... Cầm thú!"

"Suỵt!" Tần Tư Niên giơ tay bịt miệng cô lại.

Anh khép cửa lại về đúng trạng thái cũ, kéo cánh tay cô nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của mình.

Bật đèn lên, Tần Tư Niên dẫn cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, còn tự mình kéo một chiếc ghế khác ra, hỏi cô: "Ban nãy người ta nhìn thấy em chưa?"

"Chắc là chưa..." Tang Hiểu Du xấu hổ lắc đầu.

Hai người bên trong đang nhập tâm lắm, một chút động tĩnh bên ngoài sao có thể kinh động. Thế nên cô dám khẳng định một trăm phần trăm, mình chưa bị phát hiện.

Tần Tư Niên nghe xong gật đầu, gõ ngón tay lên mặt bàn: "Sau này không được tùy tiện đi vào phòng trực ban!"

"Em biết rồi!" Tang Hiểu Du bĩu môi.

KHI CÁ NHỎ GẶP CẦM THÚNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ