Võ Ngọc Thoại Mỹ luôn không thể hiểu được, tại sao cậu ta - người em trai mà cô trông chừng từ khi còn quấn tả kia lại đối cô như vậy...
Thế nhưng. Khi hắn dùng vũ lực chiếm đoạt thân xác cô, hắn nói hắn yêu cô, cô lại hoàn toàn không bài xích... Họ là chị em mà?
Võ Minh Lâm đau đớn nhìn cô, cả người mơ hồ mà nằm trên giường:" Võ Ngọc Thoại Mỹ, tôi...yêu chị..."
Thoại Mỹ quay lưng, lạnh lùng nói:" Đừng yêu tôi, yêu người khác đi, người mà cũng yêu cậu đấy..."
Bước chân cô lảo đảo rời khỏi, trơ mắt nhìn anh - lão đại thành phố, tổng giám đốc tập đoàn Võ thị rơi nước mắt. Nhưng cô biết, giờ phút này, cậu chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Cô cũng thế...
---------------
"Sao? Lại bị đá rồi?" Võ Minh Lâm một tay cầm dù, một tay nâng cằm Thoại Mỹ, cười khẩy một tiếng.
"Tại sao? Cậu là em trai của tôi, tại sao lại phải như vậy..." Thoại Mỹ nâng mặt, quật cường nhìn Minh Lâm.
Hừ lạnh một tiếng, bàn tay Võ Minh Lâm buông lỏng, di chuyển dần từ xương quai xanh xinh đẹp của Thoại Mỹ xuống dưới:" Từ lúc tôi sinh ra chỉ được dạy cách giết người, cách kiếm tiền, ngoài ra, không ai dạy tôi phải tha cho việc người phụ nữ của tôi cắm sừng tôi..."
Hất mạnh tay của Võ Minh Lâm, Thoại Mỹ cười nhạt:" Cậu...thật tàn nhẫn..."
"Tàn nhẫn sao? Tôi khiến tình địch của mình phá sản thì có gì tàn nhẫn chứ?" Minh Lâm vẫy vẫy tay, mỉm cười khinh miệt.
Đôi mắt Thoại Mỹ trừng lớn, nhặt lấy đôi giày cao gót nơi góc tường, chạy vào mưa. Chỉ là, cánh tay lại bị một bàn tay níu lại:" Chị muốn đi đâu?"
"Bỏ tôi ra, tôi muốn tránh xa cậu. Buông ra..." Thoại Mỹ ra sức rút tay ra, bản thân bỗng dưng bị Võ Minh Lâm bế lấy, chiếc dù đen rơi xuống đường.
"Muốn đi? Được, tôi đưa chị đi..." Bước chân Minh Lâm nhanh chóng rời khỏi cửa sau quán bar, trực tiếp tiến về chiếc xe hơi màu đen.
"Lão đại..." Một hàng người áo đen đồng loạt cúi đầu, một người nhanh chóng đưa tay mở ra cửa xe. Võ Minh Lâm vứt cô vào ghế phụ lái, lái xe lao thẳng trong đêm.
"Thoại Mỹ, chị làm gì vậy? Muốn tìm chết à?" Mắt thấy Thoại Mỹ mở cửa xe, Võ Minh Lâm tức giận thắng xe kéo cô lại.
"Thả ra..." Võ Minh Lâm cởi ra cà vạt, trói hai tay Thoại Mỹ lại, bị cô cắn vào cánh tay.
"Võ Minh Lâm, cậu đi chết... ưm" Thoại Mỹ tức giận mắng, đôi môi nhanh chóng bị anh chặn lại.
"Nếu chị còn dám mở miệng nữa, tôi sẽ không ngại trực tiếp ở trong xe mà ăn chị đâu..." Võ Minh Lâm vuốt môi cô một cái, thấy cô ngơ ngác nhìn anh thì liền lái xe về hướng ngoại ô.
Xe trên đường thưa thớt dần, mưa tầm tã trút xuống mặt đường. Võ Minh Lâm dừng xe trước một căn biệt thự kiểu châu Âu. Mở cửa ra, anh nhanh chóng nắm tay cô kéo vào.
"Võ Minh Lâm, cậu làm gì vậy? Thả tôi ra.." Thoại Mỹ ra sức vùng vẫy, nhưng sức lực của cô làm sao đấu lại sức của anh? Thế là cô cứ thế bị anh tha qua dãy cầu thang đến phòng của anh ở tầng hai.
"Rầm" Lạnh nhạt mà đạp cửa phòng, Võ Minh Lâm lôi cô vào quăng thẳng lên giường, đôi tay cởi ra chiếc áo vest đen rồi đến áo sơ mi trắng, lộ ra cơ bắp rắn chắc cùng nước da trắng.
"Cậu...Cậu muốn làm gì?" Thoại Mỹ lùi nhẹ về sau, kinh hoảng nhìn Võ Minh Lâm, thấy anh dần tiến lại thì hoảng sợ mà lùi vào sát tường.
"Chị nghĩ tôi có thể làm gì đây?" Mái tóc đen của Võ Minh Lâm ướt đẫm, từng giọt nước lăn dài qua sườn mặt như điêu khắc của anh, tăng thêm vài phần tà mị. Chỉ là, Thoại Mỹ hoàn toàn không có cảm xúc để thưởng thức, bởi vì bắp chân nhỏ bé của cô đang bị anh nắm lấy, cả người bị kéo về phía anh.
"Võ Minh Lâm...cậu điên rồi..." Thoại Mỹ hét toán lên, bị anh gắt gao đặt dưới thân.
--------------
Tính ra là hai người này chưa có truyện ngược nhỉ?? Giờ thì có rồi =))