chương 64

820 30 2
                                    

Mồng một đầu năm, dựa theo phong tục đại doanh trấn, mọi người đi đến từng nhà họ hàng chúc tết. Đại Trầm mang theo Tiểu Đào đi nhà nhị thúc cùng tam thúc, lại đi nhà trưởng bối Hoắc gia khác chúc tết.
Điền Đào khóe miệng luôn luôn chứa ý cười ôn nhu, đi bên cạnh Hoắc Trầm, ôn dịu ngoan hiền hành lễ với các trưởng bối, cho bọn nhỏ tiền mừng tuổi, chúc tết với mọi người.
Vợ chồng son cung kính hiền lành, tự nhiên chiếm được khen ngợi của các trưởng bối, đều khen Hoắc Trầm cưới được một tiểu tức phụ ngoan hiền, chúc phúc bọn họ sớm sinh quý tử. Mồng hai Tết là ngày về nhà mẹ đẻ, vợ chồng son mang theo lễ lại mặt phong phú đến Điền gia doanh.
Xe ngựa vừa mới quẹo vào cửa nhà Điền Đào, nghênh diện một chiếc xe ngựa khác, ngã tư đường không rộng, không thể cho hai chiếc xe đồng thời đi qua, buộc một người lui lại nhường đường cho người kia đi.
Người ta đều đi qua đến ngã tư này, chính mình vừa mới quẹo vào, Hoắc Trầm cảm thấy chính mình nên nhường đường. Hắn xuống xe dẫn ngựa lui lại, nhường đường cho chiếc xe ngựa kia.
Nhưng hắn không nghĩ tới là, người đối diện này chẳng những không cảm kích, mặt còn trào phúng, lạnh lùng hừ một tiếng, miệng không rõ nói câu gì.
Lúc này Hoắc Trầm không vừa ý, lớn tiếng nói: "Vị huynh đệ này, ta chủ động nhường đường cho ngươi, chẳng lẽ còn mắc sai lầm, ngươi có vẻ mặt không vừa ý, là có ý tứ gì? Có chuyện liền nói, nhỏ giọng nói thầm như vậy có ý gì."
Điền Đào thấy hắn cùng người khác có tranh chấp, vội vàng từ trong thùng xe chui ra ngoài. Nhìn thấy người đối diện, sắc mặt Tiểu Đào sững sờ.
Người bên kia vội vàng đánh xe, dĩ nhiên là Phùng Mãn tai to mặt lớn, ngồi trên xe là bạn tốt của mình Tiểu Trân. Bọn họ còn chưa có thành thân, bất quá dựa theo phong tục Điền gia doanh, người đã đính thân, mồng hai có thể đem vị hôn thê đón về nhà ăn bữa cơm.
Vốn Phùng Mãn đón vị hôn thê về nhà ăn cơm, không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là hai nhà ở cùng một thôn, đi vài bước là có thể đến, căn bản là không cần phải dùng xe ngựa. Hơn nữa hai nhà bọn họ không cùng phương hướng với nhà Tiểu Đào, đi đường này, chẳng phải là vòng xa hay sao?
"Tiểu Đào, ngươi về nhà mẹ đẻ nha, xe ngựa nhà ngươi không tệ, bất quá, không đẹp bằng xe của Phùng Mãn." Tiểu Trân vừa nói, một bên dùng khóe mắt quan sát biểu cảm vị hôn phu. Quả nhiên, ở trên mặt hắn thấy được một tia đắc ý.
Tiểu Trân cảm thấy chính mình đoán được tâm tư nam nhân này, trong lòng cũng âm thầm cao hứng. Ngẫm lại cũng phải, Phùng gia là nhà giàu ở Điền gia doanh, luôn luôn kiêu ngạo, gần nhất lại mới mua con ngựa này, Phùng Mãn trước mặt sau lưng đều đắc ý. Gặp phải xe ngựa nhà Điền Đào, Tiểu Trân đã phát hiện, Phùng Mãn không có bộ dạng bộ dáng khôi ngô anh tuấn như thợ rèn, ngày cả ngựa nhà hắn mới mua cũng không cao lớn mạnh khỏe bằng ngựa của thợ rèn, nhưng là xe ngựa Phùng gia tốt, trang trí mang không khí mừng năm, thập phần vui mừng, mà xe ngựa nhà thợ rèn bụi cũ kĩ, không có quét nước sơn.
Tiểu Đào nhìn hai người bọn họ, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, liền có lệ nói: "Ân, ta phải về nhà . Ta thích xe ngựa nhà ta như vậy, hoa hoét trang trí khó coi, Đại Trầm ca, chúng ta đi thôi, cha mẹ còn chờ đâu."
Từ khi Tiểu Đào nhô đầu ra, Phùng Mãn liền đem ánh mắt dán ở trên người Tiểu Đào, khuôn mặt cười càng khó coi.
Tiểu Đào so với trước kia càng đẹp mắt, sau khi thành thân, giống như càng thủy linh, dáng người cũng càng ngày hiển lộ rõ ràng. Tuy là mặc áo bông thật dày, cũng có thể nhìn ra đường cong, Phùng Mãn cảm thấy đặc biệt câu người.
Thợ rèn nhướng mày, tức giận. Biết hai người kia là người trong thôn Tiểu Đào, không muốn cùng bọn họ đánh nhau, lại không cho phép nam nhân khác nhìn chằm chằm tiểu tức phụ nhà mình như thế. Hoắc Trầm bước nửa bước, che ở trước mặt Điền Đào, mang theo ánh mắt tức giận trừng hướng về phía Phùng Mãn.
Phùng Mãn ở trong thôn làm tiểu bá vương, nếu gặp phải người khác dám có thái độ với hắn như vậy. Hắn đã đá chân mắng mỏ, nhưng mà đại thợ rèn bộ dạng cao lớn, nhìn có thấy người đặc biệt có khí lực, hắn không dám lỗ mãng, thực muốn đánh, chính mình khẳng định là sẽ thua.
Song phương tan rã không vui vẻ, rất nhanh liền đến nhà Tiểu Đào, Điền Liễu cùng Điền Anh đã ở cửa chờ. Vợ chồng son mang theo quà tặng, vui mừng vào cửa, tự nhiên nhận đến khoản đãi nhiệt tình.
Hoắc Trầm trong lòng nghi vấn, thẳng đến trên đường về nhà mới hỏi ra: " Tiểu Đào, nam nhân sáng sớm chúng ta gặp được, ta thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không đúng, rõ ràng là tìm đánh."
Điền Đào không tính giấu hắn, liền nói rõ ràng: "Hắn tên là Phùng Mãn, là cái tên vô lại. Trong nhà có chút tiền dơ bẩn, khoe khoang khắp nơi, còn luôn khi dễ người khác, nãi nãi ta thích điều kiện nhà hắn, muốn gả ta cho hắn. Ta sống chết không chịu, Phùng gia liền chèn ép cha ta, không cho cha đi làm thợ xây. Sau này, cha ta vì cướp làm việc nên ngã gãy chân. Ta thà rằng vào trong thành làm nha hoàn, cũng không chịu gả cho hắn, Phùng Mãn tự nhiên là hận ta ."
Hoắc Trầm nghiêm cẩn nghe, sắc mặt ngưng trọng. Điền Đào thấy hắn không nói chuyện, trong lòng liền có chút lo lắng, vừa định giải thích rõ ràng thêm, chỉ thấy hắn vươn tay nắm chặt tay nàng: "Tiểu Đào, may mắn nàng không có đáp ứng. Bằng không, chúng ta không thể ở cùng nhau, nàng yên tâm, ta sẽ cố gắng kiếm tiền, giúp nhà mẹ đẻ nàng cũng qua ngày lành."
Điền Đào có thế này thoải mái cười: "Chàng không cần giúp ta xả giận, chúng ta sống cũng không phải để người khác xem. Chính mình sống tốt, mới là quan trọng nhất."
Điền Đào chân thành tha thiết, thợ rèn vươn tay xoa đầu nàng đầy sủng nịch, cùng tiểu tức phụ âu yếm nhìn nhau cười.
Thời gian mừng năm mới không họp chợ, ngày họp chợ năm sau sớm nhất là mười sáu tháng giêng. Cho nên, bắt đầu đầu tháng ba, vợ chồng son ở nhà sống cuộc sống ngọt ngào, mãi cho đến mười lăm tháng giêng, Điền Đào làm những bữa ăn đa dạng cho đại thợ rèn ăn .
Nam nhân ăn uống no đủ, lại không muốn đánh thiết, một thân khí lực không chỗ sử dụng, tất cả đều hồi báo Tiểu Đào.
Mỗi khi nhìn thấy hắn xích lõa nửa trên, bộ dáng cơ bắp sôi sục, Điền Đào sẽ nhớ tới thời điểm lần đầu hai người gặp nhau, khi đó nàng cảm thấy đại thợ rèn rất hiền lành. Hiện tại mới hiểu được, nam nhân khỏe mạnh này không chỉ có thể làm việc, có thể kiếm tiền, càng có thể mang theo nàng lên tiên.
Tân hôn kia mấy ngày, thân thể có chút ăn không tiêu, toàn thân đều đau, Điền Đào cũng không có nhiều lạc thú lắm. Nhưng nguyệt sự qua, buổi tối ba mươi tết, hai người ép buộc một đêm, cho nàng chân chính cảm nhận được niềm vui của nữ nhân. Từ đây sau, liền càng không thể vãn hồi, nửa tháng này, có nhiều loại tư vị.
"Tiểu Đào..." Hắn thở gấp, ánh mắt mờ mị nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
"Ân..." Tiểu Đào run rẩy nhìn về phía hắn, mềm giọng cầu xin tha thứ: "Ngày mai là mười sáu, muốn mở cửa buôn bán, hôm nay chỉ như vậy thôi được không?"
Nam nhân không nói, tay kéo chăn ra, ôm chặt lấy tiểu tức phụ, dùng thân thể của chính mình giúp nàng sưởi ấm."Tiểu Đào, ta còn muốn." Hắn cúi đầu xuống, nhiệt tình hôn môi nàng.
"Ô... Không cần..." Âm thanh đứt quãng của Tiểu Đào "Không cần, đi ngủ sớm một chút đi." Mềm mại thân mình đạt đến cực hạn, một chút khí lực đều không có.
"Muốn thêm chút." Việc khác hắn đều có thể nghe lời của nàng, chỉ có việc này, hắn muốn chỉ đạo.
Thật thoải mái!
Nhìn thấy tiểu tức phụ xinh đẹp đang dần dần hưởng thụ, đại thợ rèn càng thêm ra sức. Lúc này Tiểu Đào đã theo ý hắn rồi, hai đùi thẳng tắp trắng muốt, ngón chân hơi hơi cuốn khúc.
"Nha... Đại Trầm ca, Đại Trầm ca..." Tiểu Đào kiều run run, khiến cho so với thiết còn cứng rắn thợ rèn hóa thành vòng chỉ nhu.
Sáng sớm mười sáu tháng giêng, mặt trời vừa lên. Thợ rèn nhìn tiểu tức phụ trong lòng, thỏa mãn cười khẽ. Tiểu Đào thương hắn, hắn biết. Cho dù tối hôm qua nàng đã mệt tới cực điểm, nhưng là vì hắn muốn, nàng cũng vui ý cùng hắn ép buộc đến nửa đêm.
Âu yếm tiểu tức phụ mình, hắn tự nhiên luyến tiếc nàng đi bán mì kiếm tiền vất vả. Nhẹ nhàng rút cánh tay, Hoắc Trầm lấy xiêm y chính mình đi phòng cách vách mặc đồ, sợ đánh thức nàng.
Hắn vào phòng bếp đem sủi cảo ngày hôm qua còn lại hâm nóng, đơn giản ăn mấy miếng, liền đi mở cửa hàng buôn bán. Mở ra lò bát quái, thiêu nóng thiết điều, Hoắc Trầm do dự liếc mắt một cái nhìn hậu trạch. Nếu đinh đinh đang đang vang lên, có phải hay không sẽ đánh thức Tiểu Đào?
Đang lúc rối rắm, liền thấy thân ảnh xinh đẹp từ hậu trạch đi ra, lập tức đến cửa hàng. Hoắc Trầm vội vàng đi ra đón, đau lòng nắm lấy tay Tiểu Đào: "Bên ngoài lạnh lẽo, nàng ra ngoài làm cái gì, mau trở về ngủ đi, ngủ đến trưa lại dậy."
Điền Đào ngượng ngùng cười cười: "Ta đâu thể vô phép vô thiên ngủ như vậy, mọi người còn không chê cười chàng cưới cái tức phụ lười sao?"
"Quản bọn họ làm gì, bọn họ làm sao có thể chuyện trong chăn của hai ta? Mau trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay quán mì không mở." Thợ rèn đỡ nàng trở về đi.
"Chàng sao lại chỉ ăn nửa bát sủi cảo, ăn ít như vậy, sao có khí lực làm việc?" Tiểu Đào phản đối, thuận theo hướng hậu trạch đi, tay lôi kéo hắn cùng đi hậu trạch.
"Sủi cảo không nhiều lắm , ta sợ nàng tỉnh dậy sẽ đói, liền không ăn nhiều, dù sao lập tức ăn cơm trưa, không có việc gì." Đại thợ rèn ôn nhu cười yếu ớt, ánh mắt si ngốc hoàn toàn bao phủ ở trên người tiểu tức phụ.
"Ta nào thể ăn nhiều như vậy, chàng lại ăn thêm chút đi, một lát mở quán mì, ta lại nấu mì cho chàng ăn." Điền Đào từ trong nồi múc sủi cảo, cùng hắn ở một chỗ ăn.
"Tiểu Đào, chúng ta nói rồi mà, nàng sẽ không cần tiếp tục bán mì. Nàng nếu chê ta kiếm tiền ít, ta liền đánh thêm mấy thứ này nọ, mang vào trong thành bán, đừng mở quán mì được không?" Hoắc Trầm hảo ngôn hảo ngữ cùng nàng thương lượng, thậm chí có chút ngữ khí cầu xin.
Điền Đào buông chiếc đũa, mân mê cái miệng nhỏ nhắn: "Nhưng mà ta muốn mở quán mì... Chàng nếu kiên quyết không cho ta mở, ta sẽ không mở, nhưng mà... Ta sẽ không vui."
Thợ rèn yên lặng nhìn tiểu tức phụ của mình, nàng thế nào không trở nên lười một chút, yếu ớt một chút, miễn cho hắn luôn đau lòng như vậy."Tiểu Đào, nàng nhanh ăn cơm đi, ta sẽ không miễn cưỡng nàng. Nàng đã thích, vậy lại lại vài ngày đi, bất quá không cần bán nhiều mì, mệt mỏi liền đóng cửa về đến hậu trạch nằm."
"Hảo!" Điền Đào lúc này một lần nữa cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn cơm, thợ rèn cười bất đắc dĩ, vừa đau lòng lại sủng nịch.

[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như ÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ