"Chong chóng cứ lặng lẽ chơ vơ.
Ngơ ngẩn như đang chờ đợi ai đó trong tuyệt vọng.
Giống như tôi đang sống mà không hề thở." (*)Soonyoung ngồi dựa vào bức tường kính phòng tập, thẫn thờ nhìn ra dòng người bên ngoài kia. Giữa những con phố tấp nập chốn Seoul này, vẫn có chiếc chong chóng đứng lặng yên bên đường, cứ lặng lẽ chờ gió thổi tới rồi lặng lẽ xoay tròn. Soonyoung cảm thấy bản thân mình thật giống chiếc chong chóng ấy, đứng chơ vơ chờ gió trong tuyệt vọng. Mọi thứ cứ xoay vần như vậy, còn Soonyoung, anh như chiếc chong chóng chờ gió lạnh thổi tới, chờ một người con trai nhỏ bé trở về bên mình. Một cách hổn hển và lặng câm. Anh vẫn luôn tự hỏi mình: "Liệu rằng Jihoon có còn nhớ thương anh hay không?".
Soonyoung và Jihoon quen nhau tại Học viện Nghệ thuật Seoul, một người học Biên đạo nhảy, một người học Sản xuất âm nhạc. Yêu nhau từ năm thứ 2 đại học, đến nay đã 5 năm rồi. Sau khi tốt nghiệp, Soonyoung trở thành biên đạo cho một nhóm idol nam mới debut còn Jihoon làm cho công ty giải trí nhỏ, chuyên sáng tác OST cho các bộ phim. Để phát triển sự nghiệp của mình, Jihoon quyết định đến Paris, cách xa Soonyoung nửa vòng Trái Đất.
"Soonyoung à, em quyết định rồi, em sẽ sang Pháp, đi Paris."
" ... "
"Em xin lỗi vì đã quyết định như vậy. Anh à, em đã suy nghĩ rất nhiều rồi, nên là, mình chia tay nhé."
"Không sao đâu, anh hiểu mà. Anh sẽ đợi em!"
"Đừng đợi em. Em không muốn bắt anh phải đợi, vì em không biết khi nào mới trở về. Nếu như lúc em về, hai ta đều chưa yêu thêm ai khác thì mình bắt đầu lại được không?"
"Ừ, em cứ yên tâm sang bên đó làm việc đi, có vấn đề gì cứ liên lạc với anh. Nếu mà em tìm được người nào thích hợp với mình, em cứ mở lòng với người ta, không sao cả."
"Anh cũng thế nhé. Hứa với em, đừng cố chờ em, được không?"Dù rằng, Soonyoung đã hứa sẽ tìm cho mình một mối tình khác, nhưng tất thảy những lời tỏ tình ngoài kia anh đều từ chối hết. Đơn giản là anh vẫn luôn đợi Jihoon trở về.
Nếu có hỏi Soonyoung, trong gần hai năm nay Jihoon không ở bên cạnh, có bao giờ anh từng nghĩ đến việc sẽ không chờ đợi cậu nữa không? Thực ra là có, ý nghĩ ấy quấn lấy tâm trí anh suốt cả ngày dài, ám ảnh anh từng giờ từng phút. Anh nhớ Jihoon, nhớ đến gục ngã, nhớ đến nghẹt thở, nhớ đến mòn mỏi. Anh từng từ bỏ việc chờ cậu trở về, vì chí ít như vậy anh sẽ không cần phải mong ngóng từng ngày, không phải chờ thêm một giây một phút nào hết. Nhưng anh nhầm rồi, nhầm to rồi. Từ bỏ việc chờ đợi Jihoon còn khiến anh càng cảm thấy mệt mỏi hơn nữa.
Soonyoung hối hận, thực sự hối hận khi mà ngày trước anh cứ để cho Jihoon rời xa mình như thế. Tại sao khi ấy anh vẫn cứ ủng hộ cậu theo đuổi sự nghiệp của mình dù biết rằng chờ đợi cậu chẳng hề dễ dàng? Tại sao khi ấy anh không ích kỉ với tình cảm của mình một chút, giữ cậu ở lại bên cạnh mình thì phải chăng bây giờ anh đã chẳng cần phải dằn vặt bản thân mình như thế này?
Soonyoung thấy mình điên rồi, điên thật rồi. Lắc đầu thật mạnh như muốn bỏ đi hết toàn bộ phiền não, anh đứng lên rời khỏi căn phòng tập để trở về nha. Anh còn cả một ngày hôm sau bận rộn nữa, nhóm nhạc anh dạy nhảy sắp sửa comeback rồi, và chỉ còn một tháng nữa, anh phải dồn cả thời gian và tâm trí vào mấy đứa nhóc kia thôi...
BẠN ĐANG ĐỌC
[ONESHOT/SOONHOON] PINWHEEL
FanfictionTitle: Pinwheel Author: Bơ Pairing: SVT Soonhoon Category: angst, fluff, OOC. Note: - Fic có thể không hay, vì sau thời gian khá dài mình không viết fic. Nếu mọi người đọc thấy có vấn đề, xin hãy góp ý cho mình. - Fic là sản phẩm của cá nhân mìn...