- Minh An đậu đại học, sẽ không là gì ở những nơi phố thị nhưng ở làng chai Ninh Hải này là đại sự kiện . hơn 50 mái nhà của làng chài đều xôn xao bàn tán, nghĩ cũng phải ở cái nơi thức dậy là thấy biển, quay lưng là gió tát rát da ,cả đời người từ lúc trưởng thành đến khi nằm xuống cũng gắn liền với biển, trai 17 18 đã theo cha theo chú bên những con đò câu mực, kéo lưới xuyên đêm , nên việc học Đại học là cái gì đó rất trọng đại, lớp trẻ cứ đến tuổi trưởng thành là bỏ con chữ đi kiếm cái ăn, bằng lòng với việc có ăn là được rồi, danh vọng hay chức vị là một cái gì đó không tưởng .
Minh An không may mắn cha mất sớm từ lúc lên 2,mẹ Minh An hằng ngày bươm chải theo những con thuyền sớm mà buôn bán ,nuôi con ăn học, mơ ước của bà là Minh An không phải bám biển, bám thuyền mà sống qua ngày , bà muốn hắn đi xa hơn lên trên bờ kia, tìm cuộc sống mới không chật vật như cuộc đời bà, âu cũng là chuyện buồn, Cha Minh An mất khi đi biển. tới giờ vẫn không tìm thấy xác, bàn thờ lập không có tấm hình trọn vẹn , trong thâm tâm bà vẫn mong 1 điều gì đó là kỳ tích.
Con nhà Bà Duyên (mẹ Minh An) đậu đại học trở thành đại tiệc của làng chài, không ai bảo ai tự mỗi người góp 1 ít rồi cũng thành mấy chiếu, góp vui như mỗi lần trúng mùa cá . Hiếm hoi lắm mới thầy bà ấy cười mõn mĩn, không giấu vẻ tự hào , nét khắc khổ trên mặt lâu giờ mới thấy giãn ra được đôi chút , lắm người lại khen bà này đẹp hơn mọi ngày
Bà tất tả chạy ra vào mua nước, mua thêm đồ ăn , các dì các chú thì nướng cá nướng mực, lại ra đón mấy chú cô trong làng, người xách nách mang làng quê chất phát cứ vậy mà trường tồn,Minh An tất tả mời mấy đứa bạn học , cả mấy đứa bạn trong xóm ,lớp Minh An đậu được 10 người , với một trường phổ thông có 4 lớp 12 thì tỷ lệ đậu thế là cao ,cả làng chài này thì hắn may mắn trúng truyển đại học, người nói thêm nói vào thì hắn lại thấy mình trọng đại quá cỡ
- Tới lui cũng đông đủ mọi người , thêm vài chiếc chiếu được trải ra , mùi mực thơm ngậy, mùi bia nồng, rồi cả mùi rượu sộc lên, tiếng cười nói giòn giã ,xen lẫn nhiều câu chúc mừng mẹ con nhà Minh An, thi thoảng lại 2.3..zô của mấy chú chiếu bên, lâu lắm căn nhà cấp 4 , và khoảng sân nhỏ này lại náo nhiệt như hôm nay,
.bà Duyên phẩy quạt trong tay vừa cười vừa mời thức ăn mọi người , thi thoảng lại xoa đầu Minh An bên canh, bà biết đứa nhỏ này lớn rồi , bà không giữ được, âu là mơ ước của bà cũng thành, rồi lâu lâu lại nhìn hắn 1 cái đăm chiêu, khiến hắn mắc cỡ "Mẹ ăn đi, sao cứ nhìn còn hoài...bạn con nhìn kìa.." , theo sau là tiếng cười của bạn bè trong chiếu ồ lên ......
Đoạn bà nhìn ra phía biển. những con sóng vẫn bạc đầu vồ về đất liền ,bất chợt bà thấy có chút gì xót xa,mười mấy năm nay Minh An không khi nào rời mắt bà , nay lại phải để hắn đi xa rồi,... rồi lại gật đầu vô thức , ừ coi như đến lúc cho hắn tung cánh mà đi tìm tương lai ,mắt nhìn ra khơi xa xăm, rồi lại mấp máy môi tự nói "con nó đã lớn rồi ông à ! nó phải đi xa, ông ở trên trời ông phải chăm sóc nó cho tôi đó "
-" Thằng Tí này mai lên xe mấy giờ con " bác hai hỏi Minh An
"nó là sinh diên rồi , ai lại gọi Tí nữa " một cô hóm hỉnh chỉnh lại "ò ò, thằng An mới đúng ko phải thằng Tí nữa" cả bàn ồ lên cười rộn rã
"Mai 4h con ra lộ đón xe, chắc tới saì gòn cũng 5h sáng hôm sau "
"lên sài gòn cẩn thận nha con...." một bác khuyên, rồi úa theo 1 mớ những câu chuyện cảnh giác về sài gòn không yên ổn. Bà Duyên nghe vậy cũng chột dạ theo, từ lúc nhỏ đến giờ bà chưa biết sài gòn là gì, chỉ xem báo đài nên cứ nghe xong lại ghé tai Minh An dặn dò .
trời nhá nhem tối. mấy ghe câu mực đã lên đèn. những ánh đèn như đóm đóm đang xếp hàng trên mặt biển,tiệc vui rồi cũng tàn. Minh An lại phụ mẹ dọn dẹp.các cô dì mỗi người 1 tay rom rã nhìn lại gần 9h tối hơn . lau dọn nhà xong Minh An lên gác xếp đồ đạc, mực cá được mấy cô chú cho đóng vào một thùng to, coi như tháng đầu chưa ăn cơm sài gòn rồi .tắm rửa xong , cời trần áp cả người vào chăn , Minh An chưa bao giờ thấy thư thái như vậy , từng đợt gió len vào của sổ , gãi gãi trên tấm lưng trần, thư thái thật sự rất thư thái
Minh An trổ mã sớm hơn so với đồng lứa nên nhỉnh hơn cái đầu , nước da màu mật ong khỏe mạnh, so với đứa trẻ vùng này thì nhìn sáng hơn, từ bé đã quen việc nặng nên rất săn chắc. người không gầy không ốm. nét cơ hẳn lên trên vai nhìn rất đàn ông, khuôn mặt vuông chữ điền , hai mắt to dài,cánh mũi nhỏ thừa hưởng từ Bà Duyên, thêm cái hạt gạo trên má mỗi khi cười, rất được các bà các dì trong làng bắt làm rễ .
YOU ARE READING
Hợp Đồng !
Non-Fictionmột hợp đồng được lập ra , để che giấu sự thật không muốn ai biết, Minh An sẽ đến bến bờ hạnh phúc hay hố sâu chôn dấu,