🍊 Chương 11

17.5K 1K 64
                                    

Chương 11

Lúc Thẩm Tùng An chuyển món thứ 3 là "Cá mú hấp" [1] tới trước mặt Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc không thể tiếp tục hạ đũa nữa.

Thẩm Tùng An hỏi, "Không thích sao?"

"Không phải." Chiêm Ngọc sao có thể không thích, 2 món trước ngon vậy, món này chắc cũng không tệ, chỉ là trên bàn có một mình cậu động đũa, nhìn thế nào cũng thấy kì.

Vì thế cậu cười hỏi Thẩm Tùng An, "Anh Thẩm, anh với em họ không đói sao?"

Lâm Duệ Hàm nghe Chiêm Ngọc nhắc tới mình, cảm động đến gớt nước mắt, nghĩ thầm vẫn là anh họ tốt, giây tiếp theo nghe Thẩm Tùng An nói, "Không sao."

"... Em cũng không sao, buổi chiều ăn đồ ngọt cũng hơi no rồi." Nội tâm Lâm Duệ Hàm uất ức nhưng vẫn giữ mặt ngoài bình tĩnh, lúc này chắc chắn kỹ thuật diễn của mình đỉnh lắm.

Chiêm Ngọc bật cười, "Dù vậy cũng không thể để mình tôi ăn, chúng ta cùng ăn đi."

Thẩm Tùng An gật đầu, động đũa, ý bảo Lâm Duệ Hàm ở bên cạnh đừng khách sáo.

Lâm Duệ Hàm chờ được ông lớn lên tiếng, không nói hai lời gắp một viên tôm, chấm sữa đặc rồi nhét vào miệng, vừa nhìn Chiêm Ngọc ăn, cậu ta đã thấy cực hứng thú với viên tôm.

Quan hệ của cậu ta và Chiêm Ngọc không tệ, biết miệng Chiêm Ngọc được dì Thư nuôi rất tốt, Chiêm Ngọc nói đồ ngon khẳng định rất ngon.

Quả nhiên, tôm viên vừa vào miệng, đầu lưỡi cậu ta đã cảm nhận được da vàng giòn lại còn non mịn, nó bắt cậu ta làm tù binh, đôi mắt phát sáng, khen một câu, "Ăn quá ngon!"

Động tác uống canh của Thẩm Tùng An hơi dừng lại, thấy cậu ta lại gắp một viên tôm.

Viên tôm nhỏ mà tinh xảo, trên đĩa chỉ có 6 viên, Chiêm Ngọc vừa ăn 1 viên, hiện giờ Lâm Duệ Hàm một lần gắp 2 viên, cũng chỉ dư lại 3 viên.

Xem chừng Lâm Duệ Hàm sẽ không bỏ qua mấy viên tôm kia.

Vì để Chiêm Ngọc ăn đã ghiền, Thẩm Tùng An đang định bảo giám đốc nói phòng bếp làm một phần nữa, còn chưa mở miệng gọi người, mấy viên tôm kia ngừng lại trước mặt anh, anh ngẩng đầu phát hiện ngón tay trắng nõn của Chiêm Ngọc đè bàn quay, cười tủm tỉm nhìn anh, "Anh Thẩm, anh cũng nếm thử xem."

Thịch -- thịch --

Lúc Chiêm Ngọc cười, Thẩm Tùng An nghe được tiếng tim đập nhanh hơn.

Anh cần ổn định lại.

Thẩm Tùng An hoảng hốt nghĩ, tôm cũng quên chấm sữa đặc, dưới nụ cười của người trước mắt nếm ra vị ngọt.

"Ăn ngon không?" Chiêm Ngọc mời anh ăn xong liền hỏi, mắt sáng lấp lánh mong đợi người khác cũng thích đồ mình thích.

Thẩm Tùng An sao có thể làm cậu thất vọng, lập tức gật đầu, "Ăn rất ngon."

Anh tuy không giống Lâm Duệ Hàm ăn to nói lớn, nhưng lại làm người ta thấy rất thành thật, Chiêm Ngọc được đáp án mong muốn, hài lòng tới mức mắt cong cong lại hỏi, "Vậy anh muốn ăn thêm một viên không?"

[Hết_BL] Ảnh đế yêu thầm_ Công Tử Như Lan (Bản beta lần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ