🍊 Chương 35

14K 844 161
                                    

Chương 35

Lộc Nhung và khu xem bạch quả cùng thuộc núi Canaan, nhưng chúng không cùng hướng. Từ khu biệt thự của Thẩm Tùng An xuất phát thì phải đi thêm khoảng 10 km.

Hôm nay Thẩm Tùng An không đi chiếc xe ngày thường Trương Kỳ thường dùng khi đưa đón mà đi một chiếc Bentley [1] màu đen.

Chiêm Ngọc phát hiện chiếc Bentley này có nhạc giống xe ngày thường Trương Kỳ lái, các bản nhạc đều là piano, violon.

Hầu hết các bài dùng đàn violon cậu đều đã nghe qua, nhưng về piano thì cậu lại không biết nhiều, trong list có khá nhiều bài dễ nghe mà cậu chưa từng nghe qua. Ngày thường cậu đều ngồi ở ghế sau nên không thể xem list, nay ngồi ghế phụ nên tiện thể lật xem.

Thẩm Tùng An chú ý tới hành động của cậu, anh vừa lái xe vừa nói, "Em có thích nghe không, lúc về anh gửi list cho em."

Chiêm Ngọc cũng có ý này, nghe vậy dừng động tác lật xem lại, vui vẻ đồng ý, "Được ạ."

Trước đó, khi dạy Thẩm Tùng An kéo đàn violon, Chiêm Ngọc có chú ý đến ngón tay thon dài của đối phương, vô cùng thích hợp để luyện piano, mà nhạc trong xe Thẩm Tùng An phần lớn là dành cho piano, có thể anh đã từng học qua chăng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu không khỏi dừng lại ở bàn tay đặt trên bánh lái của Thẩm Tùng An.

Bởi vì đang nắm bánh lái, mu bàn tay anh hiện lên đường gân cong, từ tay kéo dài xuống, làm ngón tay trông đặc biệt thon dài.

Lúc đàn piano chắc sẽ rất đẹp.

Chiêm Ngọc nhìn tay anh nghĩ thầm trong lòng, giây tiếp theo thấy tay đối phương thả lỏng bánh lái, đưa tới trước mặt mình.

Chiêm Ngọc sửng sốt, thấy Thẩm Tùng An mở bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Thẩm Tùng An một tay đỡ bánh lái, một bên lái xe một bên nói, "Em muốn nhìn sao? Vậy sẽ nhìn rõ hơn."

Chiêm Ngọc lúc này mới phản ứng lại, ý thức được mình vừa rồi nhìn chằm chằm ngón tay anh đến quên mình, đang muốn nói sang chuyện khác, tầm mắt lơ đãng dừng ở chiếc khăn quấn quanh cổ tay.

Vừa rồi cậu chỉ lo xem tay, cũng không chú ý tới khăn tay.

Đó là khăn tay ngày hôm qua cậu đưa cho Thẩm Tùng An -- trên đó có hoạ tiết ô vuông kinh điển của nhà Momo.

Quà ngày hôm qua mới tặng, nay đối phương đã dùng, chứng tỏ đối phương vô cùng thích món quà, hơn nữa rất xem trọng mình.

Khóe môi Chiêm Ngọc nhếch lên, mặt hiện rõ vui sướng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Tùng An nói, "Em chỉ vô tình nhìn một chút, lại phát hiện ra ngón tay anh thon dài, rất hợp đàn piano."

"Đúng là trước kia có học một chút." Thẩm Tùng An rút tay, nghiêng đầu nhìn cậu một cái nói, "Em có muốn nghe thử không?"

Chiêm Ngọc đúng là có chút tò mò, thành thật gật đầu, nói chắc chắn, "Muốn."

"Chờ khi nào về sẽ đàn cho em nghe."

"Dạ."

Tới gần khu bạch quả, Chiêm Ngọc từ cửa xe thấy một mảnh vàng kim từ gần đến xa, cậu hơi cúi người, ngẩng đầu nhìn núi.

[Hết_BL] Ảnh đế yêu thầm_ Công Tử Như Lan (Bản beta lần 2)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ