Chương 446
Ánh mắt Tần Nghiên lập tức thay đổi, nhưng nhanh chóng tỏ ra ngỡ ngàng, "Kim phu nhân nào? Anh đang nói gì vậy? An Bang, anh buông em ra đi, em không thở nổi."
"Đóng kịch đến nghiện rồi phải không? Tần Nghiên, tôi còn muốn hỏi cô vài câu, rốt cuộc ở trong mắt cô, Nhan An Bang tôi là cái gì? Là thằng ngu sao? Cho nên hết lần này đến lần khác có lừa gạt tôi?"
Giọng nói của Nhan An Bang rít qua kẽ răng, ánh nhìn Tần Nghiên như muốn xé xác bà ta ra.
Tần Nghiên thấy Nhan An Bang nổi trận lôi đình thì trong lòng hối hận vì bản thân đã quá tự tin.
Xem ra, mình đã coi thường Thẩm Thanh Lan rồi.
Nhưng không lâu sau, bà ta sẽ biết mình đâu chỉ đã coi thường Thẩm Thanh Lan.
Cảm thấy càng ngày càng khó hít thở, Tần Nghiên gắng sức đánh lên người Nhan An Bang, "Nhan An Bang, anh buông...
em ra...
Em không thở được..."
Tay Nhan An Bang vẫn siết chặt, cho đến khi thấy hai mắt Tần Nghiện bắt đầu trợn trắng ông ta mới quăng bà ta thật mạnh xuống đất.
Tần Nghiên quỳ rạp dưới đất, họ đến chảy nước mắt.
Bà ta dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn ông ta, cố gắng xoay chuyển tình thế.
"An Bang, có phải anh đã nghe ai nói linh tinh gì rồi không? Kim phu nhân kia là ai, em không biết bà ta."
Nhan An Bang nhìn xuống Tần Nghiên, đưa chân giẫm lên mu bàn tay bà ta, "Không biết Kim phu nhân à? Tần Nghiên, diễn xuất của cô giỏi thế này mà không vào giới giải trí thì thật đáng tiếc.
Tôi đã nói rõ ràng như vậy rồi, cô đừng có giả ngu nữa.
Cô thật sự cho rằng tôi vẫn là thằng ngu mặc cho cô đùa bỡn trong lòng bàn tay như trước kia phải không?"
Đến đây, ánh mắt Tần Nghiên hoàn toàn thay đổi, có điều không phải là hoảng hốt lo sợ mà là lạnh lùng, bình tĩnh.
Nhan An Bang vẫn luôn nhìn bà ta nên tất nhiên là thấy sự thay đổi trong ánh mắt bà ta.
Nhan An Bang cười khẩy, "Thế nào, bây giờ không giả vờ nữa à?"
Tần Nghiên dùng sức rút tay ra khỏi chân Nhan An Bang rồi phủi phủi tay, "Ha ha, Thẩm Thanh Lan đã nói cho ông biết rồi sao? Không ngờ cô ta dám nói ra thật đấy.
Nhưng chắc cô ta không nói thân phận của mình cho ông biết đâu nhỉ?"
"Tần Nghiên, tôi chỉ hỏi có một chuyện, năm đó có phải cô đã tự tay đưa Tần Mộc vào nơi đó không?"
Nhan An Bang không để ý tới lời nói của Tần Nghiên mà trầm giọng hỏi.
Hai mắt ông ta run run vì căng thẳng.
"Xem ra Thẩm Thanh Lan đã nói với ông thân phận của nó rồi, hèn gì.
Nếu nó không nói ra thì làm sao ông biết Tần Mộc bị đưa vào đó được."