#04

267 48 3
                                    

Mùa hè của lũ nhóc thiếu niên là những ngày hẹn nhau ra đồng cỏ tát nước, thả diều, hoặc trộm gà, trèo cây. Nắng gắt như biển lửa, càng thôi thúc chúng tôi đến từng sợi tế bào.

Khó khăn lắm tôi mới lấp liếm xin mẹ đi chơi. Đám Wooseok rập rình ngoài cửa, chỉ đợi tôi phát tín hiệu là chạy biến ngay. Bảy tám cái đầu ló ra ló vào, mặt thằng Wooseok đỏ như hun trong lò thiêu, dùng khẩu hình miệng với tôi

-" Được không?"

Tôi ra dấu OK với nó.

Đi một đoạn khá xa, Wooseok mới quay sang hỏi.

-" Mày làm cách nào mà xin được hay vậy"- Busan năm đó chỉ là một vùng quê nghèo hẻo lánh, vì vậy những kẻ bán mặt cho đất bán lưng cho trời luôn mong muốn chúng tôi sẽ học tập thật tốt để có tương lai sáng sủa an yên, chứ không phải cứ mãi theo vết xe đổ dính đầy bùn đen suốt cuộc đời tanh tưởi như họ. Bọn họ, theo tiêu chí trưởng thôn đặt ra, những năm đầu kiên trì đưa chúng tôi đến trường học chữ.

Nhưng mẹ tôi thậm chí còn vượt cả tiêu chí, không những cho tôi tới trường mà còn mua cả sách nâng cao, sách bài tập thêm. Mùa hè của tôi liền hóa thành bao ngày miệt mài sách vở.

Học đến cả người bực bội, tay chân bủn rủn.

-" À, tao kêu là đi cùng với JunHo ấy mà"

-" Vậy nó đâu?"

-" Thằng ngốc! Đó chỉ là cái cớ thôi, chắc giờ nó đang ở cửa hàng giúp ba tao rồi".

JunHo giống như liều thuốc trấn an đối với mẹ tôi, mỗi lần nhắc đến thằng nhóc là vấn đề của tôi đều được giải quyết gọn ghẽ nhanh chóng.

Cả đám chúng tôi cởi trần, đứa nào cũng da dính vào xương, gầy tong gầy teo như con cá bống, một phát nhảy xuống giữa dòng sông đầu làng. Nắng len lỏi qua làn nước trong xanh, tạo thành vệt óng ánh phảng phất trong đáy mắt chúng tôi.

Tôi nhắm mắt, khẽ phát ra tiếng hừ hừ thỏa mãn. Đột nhiên thằng Wooseok nói

-" Hôm trước ấy, lúc mà mày đột nhiên chạy đi, em mày đã khóc rất nhiều"

Tôi nheo mắt nhìn Wooseok

-" Em mày ấy, không phải khóc đến long trời lở đất, mà..."

JunHo tuyệt nhiên không phát ra tiếng động nào, kể cả một tiếng nức nở. Nó khác hoàn toàn so với các đứa trẻ đồng trang lứa. Sợ hãi? Cô độc? Cố chấp? Tôi không thể hình dung được lý do gì mà thằng bé kiên cường đến thế. Nếu như không phải hai hốc mắt nó ướt đẫm còn chẳng ai biết nó đang khóc. Chỉ có câu duy nhất mà nó nói là: Hãy giúp em.

-" Tao còn nhớ giọng nó run run như sắp gãy đến nơi ấy. Có lẽ mày nên đối xử tốt với nó một chút đi"- Wooseok đưa ra lời khuyên, giọng điệu chân thành tha thiết có cảm giác xuất phát từ tận đáy lòng.

JinHyuk gật gù tán thành.

Tôi ra vẻ đăm chiêu. JunHo giống như bọc mình sau lớp vỏ toàn gai nhọn, bên trong nó chắc chắn sẽ có phần yếu đuối, chỉ là chẳng ai chạm tới, cũng chẳng ai có gan bóc mở, nó dường như cố gắng chôn vùi, cố gắng khép lại hình hài của một đứa trẻ thơ ngây hồn nhiên.

[PDX101] ||𝑲𝒊𝒎 𝒀𝒐𝑯𝒂𝒏 𝒙 𝑪𝒉𝒂 𝑱𝒖𝒏𝑯𝒐|| 𝑬𝒎𝒎𝒆 (Em Và Tôi)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ