'Chào buổi sáng. Các bạn đang nghe radio tần số 52 khu vực phía Bắc'
Nghe được thanh âm quen thuộc, Jungkook chậm rãi đặt chiếc radio lên bàn trà, ngã người về phía sau.
Sau lời giới thiệu của người chủ trì là bài hát gì đó từ thập niên trước, em hoàn toàn không biết, cũng không có hứng thú nghe.
Mỗi sáng theo thói quen bật radio lên cũng chỉ để lắng nghe giọng của người chủ trì, thế nên sau đấy là tiết mục âm nhạc, kinh tế, chính trị, hay bất kể thứ gì cũng chẳng gợi cho em chút hứng thú nào.
Giọng nói rất trầm, lại khàn khàn. Không giống những người trong đài phát thanh khác đều mang âm cao, vừa trong lại vừa ngọt, nếu là nam dù có trầm hơn chút nhưng cũng rất khác với người này.
Tên gì nhỉ? À, Min Yoongi.
...
Jungkook nghe thấy âm thanh mưa rơi trên mái nhà, còn xen kẽ mấy tiếng sấm nổ đùng đoàng. Em không thích sấm, nhưng thích mưa. Ngồi bên cạnh cửa sổ nghe tiếng mưa rơi chẳng dứt mà chẳng nổi lên một chút ý niệm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, có chút khẩn trương mà gõ ba tiếng lên mặt cửa, Jungkook không động, đợi mẹ chạy ra xem là ai.
Hình như là người lạ, nghe giọng cũng gần 30 rồi, mẹ mở cửa rộng hơn cho người ấy xách theo túi của mình bước vào nhà.
Ra là trong lúc chạy xe lại gặp phải cơn mưa, còn vô tình bị chết máy, cuối cùng không ngồi đợi được trong xe đến khi có người đến giúp, đội mưa chạy vào mái hiên một nhà gần nhất. Mẹ cũng rất nhiệt tình, đối với người lần đầu gặp mặt cũng đôn đáo tìm khăn lau lại đi pha nước ấm cho người nọ.
Người nọ nhìn thấy thân ảnh thiếu niên không động đậy, có chút không biết làm sao mà lên tiếng giải thích.
'Ờm, cậu này... Tôi mắc mưa nên qua đây trú nhờ, hi vọng không phiền cậu'
Jungkook cau mày, thanh âm này tại sao lại quen đến vậy?
Người nọ tưởng em khó chịu vì sự xuất hiện của mình, khẽ ho hai tiếng rồi vươn tay ra, khẩn trương nói.
'Tôi tên Yoongi, sẽ đi sớm thôi'
Nhưng em hoàn toàn không nhìn thấy bàn tay đang vươn ra giữa không trung kia, anh lại lần nữa ngại ngùng cùng xấu hổ thu tay về, muốn quay lưng rời ra chỗ khác lại nghe được em cất tiếng.
'Yoongi... Min Yoongi?'
...
Yoongi cuối cùng cũng biết Jungkook là vì lắng nghe radio buổi sáng mỗi ngày mà quen thuộc với giọng nói của anh. Vốn là chuyên mục này sắp bị dẹp bỏ bởi số lượng người nghe thật sự rất ít, vốn bỏ ra chưa thu về được, lại còn bị lỗ thêm từ vụ việc bê bối năm nào của giám đốc. Yoongi cũng có nhiều khi muốn từ bỏ, vẫn cắn răng kiên trì với công việc mình muốn, nào ngờ chỉ là tùy tùy tiện tiện liền phát hiện ra có người nghe radio mục của mình.
Jungkook trầm lặng, Yoongi cũng ít nói, thành thử ra cả mấy tiếng đồng hồ đợi mưa tạnh chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch của chén đĩa, không khí ngại ngùng tột độ.