10.

348 49 9
                                    

Phác Xán Liệt quay sang nhìn Biên Bá Hiền, đáy mắt lóe lên một chút khiếp sợ.

Má ơi lần đầu tiên hắn gặp liền hai con quỷ một lúc á.

Giờ Phác Xán Liệt chỉ muốn ngất đi cho xong, tỉnh táo lại liền trở về ký túc xá. Hắn xin rửa tay gác kiếm, rút khỏi thứ nghề nghiệp lông bông nguy hiểm lại còn không có bảo hiểm này!

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt mặt đã tái xanh - dĩ nhiên là đẹp trai một cách xanh xao - biểu tình liền luống cuống, chỉ biết túm lấy ống áo của hắn, đôi chân hơi nhún nhảy.

"Tiểu quỷ kia sẽ không thể động đến anh đâu. Anh còn có em mà."

Phác Xán Liệt lấy hết can đảm hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang Biên Bá Hiền khẳng định chắc nịch.

"Chúng ta đi về nhà!"

Hắn không sợ mình rơi vào nguy hiểm, mà hắn sợ ma, là cái kiểu xem phim ma liền sợ, ở tối cũng sợ.

Hắn sợ cái kiểu thích hù dọa người ta của mấy con ma đó á!

Ma sao thì quỷ cũng vậy. Phác Xán Liệt đưa ra kết luận, trong lòng thầm tính loại trừ đi một bạn quỷ nào đó.

Cho tới khi hắn nắm tay Biên Bá Hiền quyết định rời khỏi căn nhà u ám đáng sợ này, tiếng chuông điện thoại liền vang lên cắt đứt con đường trở về của hắn.

"Anh Xán Liệt, anh đã về chưa? Trời ơi anh tin được không? Em là em không tin được luôn! Em cần người lay tỉnh, thế sự trên đời này quá đáng sợ! Anh ơi em không tin nổi, anh chắc chắn cũng sẽ không tin được đâu!!!"

Trên trán Phác Xán Liệt đã nổi gân xanh, giọng nói có phần mất kiên nhẫn.

"Nói mau, không là anh cúp máy ngay lập tức!"

Ngô Thế Huân mau chóng chen lời.

"Vừa nãy anh thấy em với cha đến nhà họ Biên đó, là đi mua một ít đồ cổ, trong đó có một cuộn tranh! Tên quản gia đó mang nhầm tranh xuân thu gì gì đó thành tranh chân dung. Trời ơi, lúc đó em không nhịn được muốn thét lên luôn, người trong tranh giống tiểu Bá Hiền nhà anh như đúc, giống đến cả nốt ruồi trên mép cậu ấy luôn! Mà điều đó còn chưa đủ, trên tranh còn có ấn ký phượng hoàng. Không phải ông nội anh mỗi lần vẽ bùa đều lấy ấn đóng thêm một con phượng hoàng sao? Trời ạ, ấn ký phượng hoàng này cũng giống của nhà anh như đúc! Rõ ràng có liên quan gì đó đến nhà anh đúng không, em nhớ là ấn phượng hoàng đó của nhà anh là gia truyền, hoạ tiết ắt không giống phượng hoàng bình thường đâu...."

Phác Xán Liệt thất thần, không còn để ý Ngô Thế Huân ba hoa thêm điều gì nữa. Hắn liếc nhìn sang Biên Bá Hiền, khóe miệng cậu khẽ nhích, chiếc mụn ruồi nho nhỏ kia cũng động theo, hắn nhìn đến hoa mắt. Bức tranh kia là bức tranh xưa, mà Biên Bá Hiền là người của thiên cổ, e rằng tám chín phần mười người đó chính là y. Nhưng nếu thế thì y có liên quan gì đến nhà hắn?

Nói chuyện Biên Bá Hiền đi theo mình, Phác Xán Liệt đương nhiên không thể không để ý. Nghe y nói, hắn biết mình là người duy nhất có thể khiến cho y thức tỉnh.

Quỷ quấn thân, ắt có nợ nần.

Nhưng oán khí của Biên Bá Hiền không nhỏ, nợ này là nợ ân hay nợ oán đây?

[ChanBaek][Shortfic] Anh đẹp trai, mộ này không thể trộm!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ