"Giá." "Giá."
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng vó ngựa vang lên không ngừng, thanh âm vùn vụt của gió thổi qua khi ngựa phi qua từng cảnh vật.
Hơn mười con ngựa cùng hơn mười vị thanh niên thiếu nữ trên lưng ngựa một mực hướng về phía Trương Gia Giới mà phi.
"Hồng Miêu, từ từ thôi. Đợi bọn đệ với." Đậu Đậu sau lưng Hồng Miêu cách một đoạn khá xa nói.
Nhóm người của Hồng Miêu đã rời khỏi Tùy Ý Lâu cũng chỉ mới một khắc mà thôi.
Cả nhóm đều là xuất phát cùng một lúc đấy, thế nhưng lại chẳng hiểu sao giờ đây chàng thủ lĩnh của họ lại đi trước bọn họ một đoạn xa khoảng chừng bốn năm trượng khoảng cách a. Lại để cho tất thảy mọi người một phen ngạc nhiên.
"Phải là mọi người sao mà chậm quá chứ. Còn không mau lên là ta sẽ bỏ mọi người lại phía sau hết đấy. Giá."
Hồng Miêu vừa đáp lại Đậu Đậu từ đằng xa vừa vung roi thúc ngựa chạy nhanh hơn về phía trước để lại mọi người là ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một biểu tình.
Thấy thủ lĩnh của mình là như thế khẩn trương tất thảy cũng đều lập tức vung roi tăng tốc để theo kịp người nọ và tránh việc chính mình bị bỏ lại phía sau.
Tại tất thảy mọi người nơi đây làm sao mà không biết được rằng chàng thủ lĩnh của họ là như thế nào không khẩn trương chứ.
Đã rất lâu rồi chàng thủ lĩnh của họ đã không trở về lại chính mình quê hương, thế nên hôm nay như thế khẩn trương cũng là lẽ thường tình.
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều khẽ cười với nhau khi nhìn bóng ngựa của chàng đang đi trước nhất kia mà cùng nhau vung roi thúc ngựa để không lạc mất dấu chàng.
Còn về Hồng Miêu lúc này tức thì cũng là như mọi người đoán, chàng cũng là đang vui vẻ khi biết rằng chính mình đang trên đường về thăm lại nơi chốn thân thương kia.
Thế nhưng đó chỉ là một phần trong suy nghĩ của chàng lúc này mà thôi. Còn một phần còn lại cơ hồ chính là một đoạn nhắc nhở của Hắc Long trước khi lên đường đã nhắc chàng.
"Hồng Miêu, bất kể trên đường đi hay về cũng đều phải thật cẩn thận. Tuyệt đối không được dừng chân. Cho dù có gặp ai đang bị thương hoặc xin giúp đỡ hay hoặc đột ngột xuất hiện cũng không được tin kẻ đó. Nhớ kỹ đấy."
Khi nghe điều đó từ y chàng cũng là khá thắc mắc không hiểu vì sao y lại nhắc nhở như thế, lại nghi hoặc rằng y biết chuyện gì đó mà giấu chàng chàng cũng liền hỏi lại.
"Huynh nói thế là sao? Không lẽ huynh lại tiên đoán được chuyện gì à?"
Nhưng chỉ tiếc rằng, dù cho chàng có thân với y thế nào y cũng không hề đáp lại mà chỉ khẽ lắc đầu nói.
"Thiên cơ không thể tiết lộ. Ta chỉ có thể nhắc nhở đệ một chút mà thôi, thế nên, hành sự như thế nào còn tùy thuộc vào các đệ. Lại nữa, phải về đây thật nhanh nhất có thể, bởi vì..."
Y lúc đấy nói nửa chừng liền không nói nữa lập tức cách xa chàng một đoạn xa rồi chúc nhóm người của chàng lên đường bảo trọng.

BẠN ĐANG ĐỌC
[TKAH] Thất Hiệp và Âm Dương Càn Khôn Tứ Ngọc. (Tạm Drop)
FanfictionTác giả: Hắc Miêu Vô Danh (cứ gọi Mèo Đen hay Mèo Lười cũng được) Thể loại: kiếm hiệp, cổ trang,..... Văn án: Sau khi đánh bại Phong Long thì nhóm người Hồng Miêu, Lam Thố, Tiểu Ly, Hàn Thiên và Đinh Đương tiếp tục lên đường tìm Ngọc Tịnh Nguyên khô...