(2) Chương 301 - 320

200 17 9
                                    

Ngọc Hà không ăn cơm trưa ở Cẩm Tú Viên, cùng Triệu Manh đến chỗ đoàn làm phim, liền vào luôn khu nhà ăn.


Tối hôm qua ngủ không ngon, tâm tình cũng không tốt, cho nên tinh thần hơi kém, Ngọc Hà cầm chén đĩa, chọn qua loa vài món rồi tìm một chỗ ngồi. Tuy cô đang rất đói bụng, nhưng lại không có cảm giác ngon miệng, động tác ăn cơm cực kỳ chậm chạp.


Triệu Manh bưng cái khay chứa hai chén đầy ắp đồ ăn.


Triệu Manh ngồi xuống, đem một bát nhỏ đặt trước mặt Ngọc Hà: "Hà, món thịt Đông Ba này, cho cậu khẩu phần đầy đó."



Ngọc Hà cám ơn, rồi mở nắp chén. Mùi thịt ngào ngạt đánh vào mũi, chẳng những không gợi lên cảm giác thèm ăn, ngược lại còn khiến dạ dày có chút khó chịu.



Món giò heo kho của nhà hàng này do đầu bếp chuyên phục vụ khách sạn 5 sao đích thân ra tay, hương vị vào loại hạng nhất, được xem là món chủ chốt ở nơi đây. Bình thường Ngọc Hà rất thích ăn, nhưng lần này không biết vì sao, chọn một miếng thịt nạc bỏ vào miệng, liền dâng lên cảm giác là lạ khó chịu, bèn nhè ra, chuyển qua ăn rau xanh.


"Sao vậy?" - Triệu Manh ngậm một họng, ồm ồm hỏi.


"Trong bụng rất không thoải mái." - Ngọc Hà cảm thấy như dạ dày thắt lại, buông đũa trong tay xuống, nhìn Triệu Manh ở đối diện, nói: "Có thể do hôm qua uống hơi nhiều."


Ăn cơm xong, lúc trở lại trong phòng, Ngọc Hà uể oải nằm trên giường, thoáng chốc đã ngủ luôn.


Không biết có phải do tối hôm qua ngủ quá ít không, cô cảm giác được mình ngủ rất ngon, sau cùng còn bị Triệu Manh chụp hình.



Tầm vài tiếng sau thì cô bị Triệu Mạnh lay dậy, Ngọc Hà ngủ ngon nên còn chưa phục hồi lại ý thức, vẻ mặt đần độn mở to mắt mơ màng hỏi một câu: "Sao vậy?".


"Còn sao chăng gì ở đây nữa ? Buổi tối cậu còn có buổi chụp hình, nhanh đi ăn cơm chiều rồi đến phim trường thôi!" Triệu Manh nói xong, tiện tay đỡ cô ngồi dậy.



Ngọc Hà nghe nói như thế, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã đang hoàng hôn, sau đó cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà đã sắp sáu giờ tối, cả người tỉnh táo lại, vội vàng sốt ruột bò xuống giường, chỉ đơn giản đi toilet rửa mạt, tiện cùng Triệu Manh đến nhà ăn luôn.



Buổi tối cô vẫn không có khẩu vị, Ngọc Hà chọn tới chọn lui, sau cùng chỉ chọn một phần ra trộn và một chén cháo trắng, nhưng cũng không xong.



Triệu Manh ăn hơn phân nữa đĩa cá tê cay, ở bên cạnh cô ăn với khí thế ngất trời.



Hương vị của món cá, không ngừng chui vào trong mũi của Ngọc Hà, khiến cô cảm thấy cháo trắng của mình cũng đã nhiễm mùi cá, không hiểu sao trong bụng lại cồn cào, nghĩ chỉ muốn phun hết ra.



Trong phòng ăn có không ít người ở đây, Ngọc Hà sợ chính mình nôn ra sẽ ảnh hướng đến người khác, chọc người ta nghi ngờ, vì thế liền nhanh chóng buông đũa xuống, làm một tư thế tay với Triệu Manh, thần tốc chạy ra khỏi nhà ăn, vọt vào toilet, cảm giác muốn nôn không hiểu sao lại dần biến mất, Ngọc Hà đành phải rửa sạch tay, ngượng ngùng trở về nhà ăn, ai ngờ vừa đi tới cửa, ngửi thấy mùi vị trong nhà ăn, trong bụng lại thấy không thoải mái, nghĩ đến bản thân cũng không có hứng thú muốn ăn gì, vì thế gửi cho Triệu Manh một tin nhắn, trực tiếp ra ngồi nghỉ trên sofa ở bên ngoài.

[Hằng Hà][Edit] 13 năm, rốt cuộc chúng ta đã làm được những gì  ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ