Cưng chiều ngươi không đủ - Thiên Phật Nhân
Tác giả : Thiên Phật Nhân
Thể loại : Đam mỹ, nhất thụ lưỡng công (một bé cừu non và hai tên sắc lang. . . . . ^.^)
Dịch : QT ca ca
Biên tập : kiyuubi
Chương một
"Cha. . . . . Cha. . . . . Ôm ta. . . . ."
"Ha ha ha, cha ngươi cẩn thận một chút, đừng đem ta suất . . . . ."
"Cha. . . . . Đêm nay theo giúp ta đi chợ. . . . ."
Y Ân nằm ở đống cỏ khô, mơ mơ màng màng xuôi tai đến tiếng cười đùa của đệ đệ. Rụt lại thân mình đông cứng, nó ôm lấy đống cỏ khô trên người nghiêng tai nghe. Đệ đệ đang nói cái gì? Cha. . . . . Cha?
Y Ân mở to hai mắt, chui ra khỏi đống cỏ khô té xuống.
Cha. . . . . Phụ thân đã trở lại đâu! Cách nơi này rất gần có phải hay không? Kia. . . . . Có phải hay không có thể nhìn thấy phụ thân ?
Nó một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên theo thanh âm vội vàng sờ soạng đi qua. Ánh mắt không tiêu tụ mang theo vui sướng, hôm nay, hôm nay nhất định phải cùng phụ thân trò chuyện.
"Y Ân, ngươi muốn đi đâu?" Đột nhiên nghe được một giọng nữ, Y Ân hỗn thân run lên, ôm đầu lui ở trên mặt đất, một cử động cũng không dám.
Bước chân nhẹ nhàng tới gần, một chiếc giầy thêu nhỏ đá vào lưng khiến nó té ngã, liền đó thêm hai cước vào bụng. Y Ân cắn răng không dám kêu đau, cúi đầu xuống, cầu xin thương xót kêu: "Mẹ, mẫu thân. . . . ."
"Câm miệng, ai cho ngươi gọi ta mẫu thân!" Mỹ phụ hướng về phía Y Ân đá xuống mấy đá, lại xem Y Ân cuộn tròn người run rẩy, nghĩ đến chính mình quá mức thô bạo liền dùng giọng điệu ôn nhu nói: "Ta khi không được gọi mẫu thân, tân tân khổ khổ dưỡng ngươi đến lớn, ngươi là con ngay cả lời của ta cũng không nghe, ta đây làm mẫu thân còn có cái gì ý tứ!"
"Không, không có!" Y Ân thất kinh, hướng mỹ phụ ôm lấy chân nàng, lại bị đá văng ra. Y Ân nhìn không tới mỹ phụ thần tình chán ghét, ở trên mặt đất quờ quạng, trong miệng bối rối giải thích. "Y nhi, Y nhi không có không nghe lời mẫu thân! Y nhi, Y nhi chính là muốn gặp phụ thân, nói chuyện một chút. . . . . một chút là tốt rồi!"
"Ai nói với ngươi cha ngươi tại đây? Thấy hắn? Đi nơi nào gặp?" Mỹ phụ lại đá mấy đá, đem Y Ân sờ soạng dưới chân nàng đá văng ra, mắng: "Hơn nữa, ngươi nhìn không thấy, nếu hắn đứng ở trước mặt, ngươi lại nhận ra được?"
"Y nhi. . . . . Y nhi nhận được. . . . ." Y Ân nho nhỏ tiếng biện giải, cảm giác ánh mắt mỹ phụ kiềm nén ý giận trừng hướng nó, sợ tới mức rụt người lại, vùi đầu trên mặt đất, chờ roi quất xuống như thường lệ.
Nửa ngày, mỹ phụ khoát nhẹ tay lên vai nó, Y Ân run rẩy, lại nghe mỹ phụ thở dài: "Ngươi đã như vậy muốn gặp cha ngươi, ta sẽ đưa ngươi đi tìm hắn."
Y Ân ngẩng mạnh đầu, kích động nắm chặt tay mỹ phụ, không dám tin run giọng hỏi: "Thật, thật vậy chăng? Mẫu thân, Y nhi, Y nhi có thể đi gặp phụ thân?"