Nhảy nửa buổi tối nên cô hơi mệt, cả cánh tay và bàn chân đều mỏi nhừ. Cô lười biếng ngẩng đầu, cảm thấy người đàn ông trước mặt này hơi quen mắt. Suy nghĩ một chút, à... Ngày hôm qua cô đã gặp trong phòng làm việc của anh hai, người này là anh Quý hay chú Quý gì ấy.Vóc dáng người đàn ông này rất cao, làm hại cô phải ngẩng cổ lên thật khó chịu, mắt to chớp chớp, dưới ánh đèn trong suốt như hai quả nho. "Ưm" cô nói: "Chú à, chú cao quá, nhất định là rất khó tìm bạn gái."
"À.." Dường như anh nở một nụ cười ngắn ngủi, từ trong lồng ngực truyền ra tiếng buồn bực, anh không trách cô xúc phạm ngang ngược, âm thanh nói chuyện mang theo của người đàn ông thành thục, không chút để ý, giọng điệu mang theo một chút quý tộc lười biếng, nhưng lại không phép người khác xem nhẹ, "Em nói đúng rồi cô bé, khó trách cho đến bây giờ, chú vẫn chưa tìm được người bạn gái nào cả."
Lúc này, đúng lúc Chung Chấn Thanh ôm Phương Thanh Ngọc vừa nhảy xong đến bên cạnh hai người, cô nghiêng đầu làm mặt quỷ với anh, rồi nghiêng đầu lại thuận miệng nói: "Vậy chú cũng không tệ nha, có thể trở về trách móc bố mẹ của chú, người nào khiến bọn họ bình thường làm cho chú cao như vậy? Muốn tìm một người tương xứng so với người khác cũng khó, nhưng tôi lại không được, bộ dạng không tốt cũng không biết nên trách ai."
Cô nói xong thân thể lại cứng đờ, bước chân bị kiềm hãm, giẫm lên chân của người đàn ông này.
"Thật xin lỗi!" Cô hơi ngượng ngùng nói. Cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ giấu diếm chuyện cô là con nuôi của nhà họ Chung, nhưng mà chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chia sẻ với người đàn ông xa lạ như vậy.
Anh dĩ nhiên nhận ra vòng eo nho nhỏ mềm mại dưới bàn tay anh có biến hóa, cảm thấy không phải không kinh ngạc, ba anh em nhà họ Chung, thỉnh thoảng anh cũng có nghe những người họ hàng nhắc đến, bởi vì bà Chung nhớ đến người con gái đã qua đời, nên nhận nuôi một bé gái. Chuyện này đã xảy ra từ hơn mười năm trước, nhà họ Chung chưa bao giờ chính thức lên tiếng với bên ngoài, lại hiếm khi có người nhắc đến, là thật hay giả, cũng có nhiều cách nói khác nhau.
Anh là gì của cô chứ? Vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này với một người xa lạ? Cô hơi giận dỗi ngậm miệng lại, mãi cho đến khi điệu nhạc kết thúc, cô cũng không mở miệng nữa, dĩ nhiên anh cũng vô cùng biết điều.
Đưa cô đến bên cạnh hai anh em nhà họ Chung, Quý Thiếu Kiệt chào hỏi một chút rồi rời đi.
Lạc Lạc cảm thấy trong ngực hơi ngột ngạt, vội vàng kéo hai anh ra ngoài vườn hoa hít thở không khí.
...
Ba anh em đứng dưới hương thơm tươi mát của cây nhãn, ẩn bên trong một hàng cây. Đêm mùa hè, trong vườn hoa cũng chẳng hề dễ chịu hơn bên ngoài, ngột ngạt nặng nề.
Mùi hương hoa dâm bụt thoang thoảng trong không khí, một giọng hát đa cảm của đàn ông truyền đến từ bên ngoài vườn hoa, "Đừng nói là lỗi của người nào, hãy để cho tất cả thành tro tàn... Nếu không buông những gánh nặng trong lòng, tất cả khó mà bù đắp được..."
Lạc Lạc dựa lưng vào thân cây, không ngừng kêu nóng, Chấn Văn chặn ngang một nhân viên phục vụ lấy một cây lqd quạt nhỏ, quạt liên tục cho cô. Trong bóng tối, Chấn Thanh mở váy cho cô, để cho gió ngoài không khí thấm vào, ít nhiều gì cũng mát mẻ được một chút. Cô vẫn luôn rất sợ nóng, cũng sợ lạnh, những lúc trời nóng hay lạnh đều thích trốn đi, trốn đến chỗ có không khí lạnh hoặc hơi ấm, khiến cho bọn anh và người trong nhà tìm kiếm cô rất cực khổ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[H+] CƯNG CHIỀU VÔ HẠN [FULL]
No FicciónCƯNG CHIỀU VÔ HẠN Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu Thể loại: Hiện đại_Sủng Độ dài: 78 chương **Văn Án** Ở trước mặt thế giới, toàn thân anh đều cứng, chỉ có một chỗ mềm Ở trước mặt cô, toàn thân anh đều mềm, chỉ có một chỗ cứng. Đây là một câu chuyện giữ...