một.
- Anh Eunsang lại đi lạc sao?
Dohyon tần ngần một hồi, sau khi nhận được cái gật đầu ủ rũ từ các vị anh lớn. Họ vừa có một buổi ra ngoài, để mua đồ hoặc ăn chút gì đó. Mọi thứ sẽ hoàn toàn bình thường, nếu Minhee không chợt nhận ra cậu bạn cùng tuổi đã mất tăm từ bao giờ. Và thế là họ dừng lại tất cả hoạt động, ngồi trong xe và bắt đầu bàn bạc để tìm cách kéo Eunsang trở về.
- Mọi người đã thử gọi điện cho thằng bé chưa?
Wooseok sờ mép điện thoại, đưa mắt nhìn xung quanh với một câu hỏi. Đáp lại sau đó là tiếng thở dài của Yohan, và những đợt 'tút' dài hiện lên trên màn hình của anh lớn. Họ hoàn toàn bất lực, vô cùng bất lực. Dohyon vò đầu, vẻ mất bình tĩnh hiện lên trên đôi mắt.
- Em sẽ đi tìm anh ấy.
- Rồi em sẽ lạc theo Eunsang luôn sao?
- Nhưng vẫn tốt hơn là chúng ta chẳng thể làm gì, và anh ấy có thể đang chết cóng ở một nơi lạ hoắc nào đó mà.
Dohyon lên tiếng, nóng vội bước ra ngoài cùng với chiếc áo khoác to sụ ôm trọn lấy thân người. Thời tiết giữa đông lạnh cắt da cắt thịt, có gì đó âm ỉ trong lồng ngực đè nén từng tiếng thở của cậu. Dohyon đoán rằng mình đã hoàn toàn sốt sắng khi biết được tin người anh kia đi lạc, và có vẻ điều đó như trở thành sự thật.
Vì cậu - Nam Dohyon co ro nện từng bước xuống nền gạch - đang kiếm tìm con người họ Lee trong vô vọng.
Có vẻ các thành viên cũng không còn ngồi lặng im trong xe, họ nhanh chóng tản ra và lục đục tìm cách liên lạc với Eunsang. Mọi thứ gần như bế tắc, cho đến khi Dohyon thở dốc và dừng lại trước một quán bánh gạo trên vỉa hè. Có một mái đầu đỏ quen thuộc ngồi gục trên bậc thềm bằng đá trơn, rúc người vào chiếc áo phồng phì màu đen sậm và hai mắt nhắm lại như đang ngủ.
Có một vài người ở xung quanh đó như nhận ra bọn họ, vì cậu đã sơ xuất đánh rơi chiếc khẩu trang trong lúc vội vàng chạy khắp nơi. Và giờ thì hoàn toàn hứng đủ những đợt gió lạnh cóng phả vào mặt, thảm hại làm sao.
Dohyon tiến lại chỗ của Eunsang, lay nhẹ con người đang gục đầu trước cửa ra vào, cậu cảm tưởng có hàng vạn cánh bướm lao xao trong lồng ngực khi nhìn rõ mái tóc màu đỏ rượu nổi bật trên nền tuyết. Eunsang khó khăn để mở mắt, khóe miệng trùng xuống như chực chờ muốn bật khóc lên thành tiếng. Người anh lớn sà vào lòng cậu như một đứa trẻ nhỏ, một cách nũng nịu và dựa dẫm. Tựa như một mầm non bé nhỏ tìm được chiếc cọc gỗ vững chãi của đời mình.
- Thôi nào, các bạn đang nhìn anh đó, không thể ôm em như vậy đâu bé con.
Dohyon thì thầm, nhưng ngược lại Eunsang càng ôm cậu đến chặt cứng, vùi đầu vào lớp áo cộm lên và nỉ non trong cuống họng.
- Nhưng mà anh sợ quá trời quá đất, anh nhớ em đến chết đi được. Anh cứ nghĩ là mình sẽ chết cóng tại chỗ này vì điện thoại sập nguồn, anh còn chẳng tìm được đường về. Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em, rất nhớ em.
Eunsang nói không ngừng, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của anh đang ngày một tăng lên. Người lớn hơn lúc này trông hệt như một chú cún con, với giọng nói khàn khàn và điệu bộ dính chặt lấy người cậu không thể nào đáng yêu hơn. Thế là mặc cho tiếng hét vang lên từ xung quanh bốn phía, Nam Dohyon thơm nhẹ vào mái tóc màu đỏ tươi của Lee Eunsang rồi nhẹ nhàng mỉm cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
dosang ミ eunsang's hair
Fanfictionnamdohyon & leeeunsang ― dohyon thích tóc của eunsang, dù cho nó có là màu đỏ của rượu vang, hoặc màu hồng của đào chín; thậm chí nó có thể trở thành một màu đen tuyền của đêm bạc đi chăng nữa.