"Tỷ, ngươi thật tức giận sao? Ngươi biết tỷ phu ta là người như thế nào mà, ngươi còn cùng tỷ phu hờn dỗi." Điền Liễu cười nói.
Điền Đào yên lặng thở dài: "Hắn không sao cả, nhưng chính ta không chấp nhận được, không được sao?"
"Ngươi đây là lo lắng thừa, ai cũng biết tỷ phu ta hiện tại có tiền đồ, giống như sẽ xảy ra chuyện xảy ra, kỳ thật chuyện gì cũng không có, hiện nay tỷ phu khác với trước kia sao?"
"Tiểu Liễu ngươi không biết a, hiện tại thì không có chuyện gì, về sau có nha hoàn thì không nhất định. Tiểu viện đối diện nhà chúng ta, tức phụ trang điểm xinh đẹp trẻ tuổi, ngươi gặp chưa? Chính là tiểu thiếp của một sư gia, nguyên bản là nha hoàn Vương gia thưởng cho hắn, sau này không phải biến thành như vậy sao?" Điền Đào cảm thấy không phải chính mình không tin hắn, mà là có ví dụ rõ ràng xảy ra trước mắt, làm cho nàng không có cách nào không lo lắng.
Điền Liễu cúi đầu suy nghĩ, chậm rãi lắc đầu: "Chuyện này không giống, tỷ phu ta không phải loại người như vậy, sẽ không làm ra chuyện như vậy, ngươi cứ yên tâm đi."
Điền Đào cũng không dám hoàn toàn yên tâm, cúi đầu một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Không phải là trông đứa nhỏ nấu cơm sao? Việc này ta làm được, ở nhà chúng ta, có tức phụ nào không sống như vậy đâu, nếu thật sự không được, chúng ta liền đón Tiểu Anh tới đi, cho nàng đến Hàm Đan cùng Cố Tình học viết chữ thêu hoa, sau này về quê cũng có thể dùng được."
Điền Liễu vui mừng cười: "Đúng a, thật sự là ý kiến hay, ta sao lại không nghĩ tới đón Tiểu Anh tới nha? Nàng tuổi còn nhỏ, không giống ta, đã lập gia đình làm nương, nàng mới mấy tuổi, vừa khéo có thể học thêm chút này nọ. Hơn nữa nha, chúng ta cũng phải học viết chữ. Tỷ, chúng ta nếu muốn làm sinh ý lớn, không biết chữ sao được nha?"
Điền Đào gật gật đầu: "Đúng, chúng ta cũng học, ta vừa rồi suy nghĩ kỹ rồi, kỳ thật ta cùng tỷ phu ngươi loạn phát giận là ta không đúng, hắn không có làm sai chuyện gì, nhưng mà hắn hiện tại có tiền đồ, trong lòng cảm thấy không nỡ, kỳ thật nói trắng ra là vì ta không tiền đồ, cho nên mới lo lắng. Nếu chúng ta cũng có thể học hỏi trở thành nữ nhân bản lĩnh, biết viết chữ đánh đàn, có năng lực thuê thùa xinh đẹp khăn tay, còn có thể mở cửa hàng kiếm tiền, ta đây còn phải lo cái gì đâu?"
"Đúng rồi đúng rồi, " Điền Liễu cao hứng vỗ tay: "Tục ngữ nói chí phải, hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, trước kia chúng ta ở quê, không có cơ hội đọc sách viết chữ, hiện tại có cơ hội, chúng ta cần phải học hỏi, chúng ta kiêu ngạo mua bán, kiếm đồng tiền lớn, muốn mua xiêm y trang sức gì cũng không cần suy nghĩ. Đem chính mình trang điểm xinh đẹp, còn lo lắng nha hoàn trèo giường sao? Xem ta đánh chết nàng không a."
Điền Liễu đi ra ngoài gọi Trần Mẫn Đạt tiến vào, trước mặt tỷ tỷ nói: "Chúng ta muốn học viết chữ, đối với tương lai buôn bán có lợi, chàng tới dạy chúng ta đi."
Trần Mẫn Đạt tiếp nhận con đến tay, ôm vào trong ngực cười hề hề nói: "Được, khó được các ngươi nghiêm cẩn hiếu học, ta cũng không khách khí, mặt dày làm phu tử phu tử, dạy hai đại thương nhân đi."
Điền Đào ngượng ngùng thẳng xua tay: "Ngươi lại đùa rồi, cái gì mà đại thương nhân nha, bát tự còn chưa có xem đâu, cửa hàng còn chưa tìm ra, không biết thuê chỗ nào."
"Ai, đúng rồi tỷ, tỷ ở đâu cho A Huyên họa chỗ nào a? Hai ngày nay Tiểu Thạch Đầu bệnh tốt hơn rồi, chúng ta dẫn hắn đi họa. Năm mươi văn tiền tuy rằng co chút quý, nhưng đứa nhỏ về sau càng nhanh lớn." Điền Liễu hưng phấn nói.
Không đợi Tiểu Đào trả lời, Trần Mẫn Đạt liền giành trước nói: "Nàng muốn cho người họa cho nhi tử sao? Còn muốn tốn năm mươi văn tiền? Phí tiền làm gì a, không phải có họa sĩ đứng ở trước mặt nàng sao? Đến đến đến, ta hiện tại liền họa cho nhi tử một bức."
Điền Liễu kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ai nha nha, không được nha, Thạch Đầu nhà ta có cha bản lĩnh đâu, còn có thể họa. Thành thân lâu như vậy, cũng không thấy chàng họa cho ta một bức a."
Trần Mẫn Đạt cúi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt: "Trước kia, là phụ thân buộc ta đi đọc sách, ta không muốn đọc, sau khi về nhà, liền đem văn phòng tứ bảo đều cất rồi. Đã hơn một năm, căn bản là không nhớ ra bức họa cuối cùng là lúc nào, kỳ thật ta họa cũng không tệ đâu, đến, ta họa cho nhi tử một bức nàng nhìn xem."
Trong tiểu viện là có một gian thư phòng, bên trong có đầy đủ giấy và bút mực, vương phủ chuẩn bị cho mỗi môn khách đều an bày như vậy, cũng không có lo lắng đến mấy thứ này ở trong nhà thợ rèn có dùng hay không.
Vì thế, Trần Mẫn Đạt lấy giấy mài mực, múa bút phác họa, ở trước mặt thê nhi lộ tay nhỏ bé.
Tiểu Đào nhìn hắn vẽ một nửa, liền cảm thấy họa rất tốt, nghĩ đến nhà mình gia một nhà ba người còn chưa có một bức họa nào, liền đi ra cửa phòng, đi tới nhà Cố Trường Sử tìm kiếm Hoắc Trầm cùng A Huyên.
Cố phu nhân tất nhiên không tiện cùng thợ rèn cùng trông đứa nhỏ chơi đùa, liền cho Cố Tình trông muội muội cùng A Huyên cùng nhau chơi, thợ rèn ở một bên yên lặng nhìn, ánh mắt tràn nhu tình.
Cố Tình một bên cho các nàng chơi đùa, một bên dạy hai tiểu muội muội đọc Tam Tự Kinh: "Nhân chi sơ, tính bản thiện, nhân chi sơ, tính bản thiện..."
Nàng biết hai oa nhi quá nhỏ, dạy các nàng cũng không nhớ được, liền cố dạy hai câu đơn giản trước.
Từ xa nhìn thấy tức phụ đang đi tới, Hoắc Trầm trái tim lo lắng được hạ xuống, Tiểu Đào chủ động đi qua, chứng minh nàng không còn tức giận. Hắn liền cười hì hì nghênh đón: "Tiểu Đào nàng tới rồi, Tiểu Tình dạy A Huyên đọc sách, nàng hỏi một chút nữ nhi xem nữ nhi đã nhớ kỹ không?"
Điền Đào biết hắn là không nhắc lại chuyện lúc nãy, nhưng cũng không tiếp tục cùng hắn hờn dỗi, kéo tay nhỏ A Huyên, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi: "A Huyên, con cùng tỷ tỷ học học cái gì nha?"
A Huyên thấy mẫu thân đến, liền cười hì hì ngẩng đầu, nãi thanh nãi khí nói: "Nhân chi thô, tâm bản thiện..."
Điền Đào khóe miệng nhếch lên, vui mừng nở nụ cười: "A Huyên thật lợi hại, nhỏ như vậy, đều biết đọc sách đâu. Đi, chúng ta về nhà thôi, dượng con đang họa cho Tiểu Thạch Đầu một bức đâu, cho hắn cũng họa cho A Huyên nhà chúng ta một bức, được không?"
"Được, không nên động đậy, sẽ xinh đẹp nha!" Lần trước ở trên đường thời điểm họa, mẫu thân cũng dặn nàng như vậy, cho nàng không nên động đậy họa ra sẽ xinh đẹp, sau này A Huyên thấy được bức họa của nàng, cảm thấy rất vui vẻ.
Một nhà ba người trở về, Tiểu Đào cùng thợ rèn giải thích: " A Huyên nhà ta thật thông minh, lần trước ta mang nữ nhi đi họa một bức, ta từng nói với nàng lời đó, bây giờ còn nhớ được. Qua hai năm nữa, có thể cho khuê nữ vào học đường học, A Huyên về sau khẳng định sẽ trở thành một tiểu cô nương có học vấn, không giống ta cùng Tiểu Liễu."
Hoắc Trầm thấy tức phụ vui vẻ cùng nói chuyện với mình, trong đầu đặc biệt cao hứng, liên tục gật đầu, phụ họa nói: "Đúng vậy, ở trấn trên chúng ta chỉ có vài tiểu cô nương biết ch , kỳ thật chuyện này không thể trách nàng cùng Tiểu Liễu, nếu không phải do sư phụ ta biết chữ, dạy ta như vậy vài chữ, ta cũng không biết chữ đâu, bất quá về sau khuê nữ nhà chúng ta khẳng định sẽ tốt hơn chúng ta."
A Huyên tay trái nắm mẫu thân, tay phải nắm phụ thân, nhất bật nhảy ở bên trong, đặc biệt khoan khoái. Cái miệng nhỏ nhắn nhi bên trong nãi thanh nãi khí nói chuyện, tuy rằng ý tứ biểu đạt không thực rõ ràng, nhưng mà hai vợ chồng đặc biệt thích nghe.
Thời điểm sắp đi tới cửa, chỉ thấy cửa đối diện Phong sư gia di cùng tiểu thiếp Quý thị đi ra, phía sau còn có tiểu nha hoàn đi theo ngày ấy gặp qua.
"Ôi Hoắc thợ rèn, tiểu khuê nữ nhà các ngươi thực khiến người ta yêu thích, nha đầu, gọi bá bá, ta cho con đường ăn." Phong sư gia đen béo, dáng người không tốt, nhưng mà hắn hay cười. Cười rộ lên trên má thịt đều hướng xương gò má dâng lên, đem mắt đều bị che khuất.
A Huyên nhìn bộ dáng hắn, cảm thấy đặc biệt thú vị, liền mân cái miệng nhỏ nhắn nhi nở nụ cười, liền hỏi Tiểu Đào cùng Hoắc Trầm nên nói như thế nào, chính là không chịu kêu bá bá.
"Đứa nhỏ này..." Thợ rèn bất đắc dĩ cười cười, luyến tiếc răn dạy A Huyên, liền chịu tội cùng người nọ: "Nha đầu này lớn rồi, không dễ dỗ, ngài đừng trách móc."
Phong sư gia hạ thắt lưng xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt béo đô đô nhỏ nhắn của A Huyên: "Không có chuyện gì, bá bá thích tiểu nha đầu, không chịu gọi, bá bá cũng không trách."
A Huyên bị người xa lạ trêu, có chút thẹn thùng, bỏ tay phụ thân, liền hướng trong lòng mẫu thân ôm, sợ tới mức thợ rèn một tay giữ nữ nhi một bên đỡ tức phụ: "A Huyên, con cẩn thận một chút, nương con trong bụng có tiểu oa nhi, về sau không được hướng trong lòng nương ôm chặt, nghe không?"
Quý thị sửng sốt, lập tức chua xót nói: "Thực hâm mộ nhà các ngươi nha, có nhiều tiểu hài tử như vậy, thật náo nhiệt. Có phải hay không có bí phương gì a? Nếu có, nhưng đừng giấu nha, chúng ta có câu bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu có thứ tốt nên chỉ bảo nhà chúng ta chút."
Điền Đào ngượng ngùng ở trước mặt người ngoài nói về đề tài này, liền đỏ mặt đi đến một bên, dựa vào thân hình trượng phu khôi ngô ngăn trở chính mình. Thợ rèn hàm hậu cười: "Nào có bí phương gì, đơn giản chính là... Chính là chăm chỉ chút."
Đây là hắn cách nói uyển chuyển nhất rồi, kỳ thật hắn muốn nói là, đơn giản chính là buổi tối ép buộc nhiều chút.
Vào cửa nhà mình, chỉ thấy Trần Mẫn Đạt đã vẽ xong tranh, trên giấy vẽ tiểu oa nhi rất sống động, hoàn toàn giống Tiểu Thạch Đầu, không hề khác biệt. Điền Liễu nâng bức họa nhi tử, vui vẻ nhìn trái nhìn phải, một bên nhìn một bên khen nam nhân nhà mình: "Họa thật tốt, thật không nghĩ tới, chàng còn có bản sự này nha. Lúc trước chàng ngốc hồ hồ, chỉ biết đưa cho ta đại xương cốt, nếu lúc đó chàng vẽ cho ta hai bức họa, ta đã sớm yêu thích chàng."
Trần Mẫn Đạt ôm nhi tử cười ha ha: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, hiện tại nàng đối với ta ngưỡng mộ không muộn , cũng không tính trễ."
Thấy muội phu đắc ý như thế, thợ rèn có chút không phục, chậc lưỡi nói: "Tiểu Liễu nói rất đúng, ngươi có bản sự này sao lúc trước không sử dụng nha? Ngươi xem ta, Tiểu Đào thấy ta đánh thiết oa, kéo, lập tức liền ngưỡng mộ cho ta."
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN] Đại thợ rèn tiểu mật đào - Đông Phương Ngọc Như Ý
Lãng mạnĐiền Đào lần đầu tiền nhìn thấy Đại thợ rèn Hoắc Trầm, trong lòng hơi sợ (ಥ_ಥ) . Nam nhân này có phải quá tráng rồi không cơ bắp trên người cuồn cuộn, cầm đại thiết chuỳ mà không tốn chút sức nào. Về sau thành thân, nàng mới biết nam nhân cường trán...