Ngài dành cả cuộc đời để đi tìm một người tình đúng nghĩa, cô đơn dày vò đến khi chiến trường đổ máu, chàng bá tước nắm lấy cái trâm cài áo mang một màu xanh ngọc và nhắm mắt.
-Thưa quý cô, đã đến nơi cô yêu cầu rồi.
Âm thanh khàn khàn của người lái xe đánh thức tôi khỏi tiếng hát nhẹ nhàng từ radio. Bối rối mở ví và lấy ra một tờ tiền, bác lái xe nhìn tôi mỉm cười và nhận lấy.
-Có lẽ cô đã có một giấc ngủ ngon.
Ông đưa lại tiền thừa. Tôi gật đầu và nói lời cảm ơn, quả thực đây là một giấc ngủ ngon sau khi trải qua một ngày dài ngồi xe hỏa, tiếng bánh xe va chạm cùng đường sắt khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Bác lái xe giúp tôi lấy hành lí sau cốp, sau đó hướng về phía con đường dốc nhỏ trước mặt và ông không giấu nổi những lo lắng cho một cô gái trẻ yếu ớt trong đáy mắt.
-Cứ theo con đường này là đến nơi cô cần rồi. Nó từng là một con đường mòn, nhưng thời quan qua đi và chẳng còn ai ghé thăm nơi này khiến núi rừng phải vùi lấp nó.
Tôi nhìn quanh một lượt, may là trời đã sáng và nắng hãy còn lấp ló sau những tán lá rộng. Tôi từng nghiên cứu khu rừng này để đảm bảo không có sự xuất hiện của rắn hay thú dữ, nhưng những vách đã nhọn trông có vẻ sẽ khiến tôi mệt đôi chút. Mỉm cười chào tạm biệt bác lái xe, tôi nhanh chóng đeo ba lô lên vai và bước cẩn thận vào con đường trước mặt.
Con đường tôi phải đi qua không xa, rất nhanh đã nhìn thấy cánh cổng đen bám đầy bởi những dây thường xuân, tôi bước đi trên con đường đầy đất đỏ, nó khiến đôi giày yêu thích của bản thân lấm bẩn nhưng đó không phải điều tôi quan tâm hiện tại. Thành trì cổ hiện ra thật to lớn khiến đôi mắt tôi sáng rực lên vì sung sướng. Tôi đã luôn muốn đến đây, mẹ tôi bảo nơi này từng vô cùng đẹp đẽ bởi nó được cai quản bởi một ngài bá tước đầy nhân ái, Kim Taehyung.
Tôi suy nghĩ, trông nó có vẻ không quá cũ kỹ, không có quá nhiều những vết xước mà thời gian đem lại. Nơi này đã bị khóa nên tôi không thể nào bước vào trong bằng đường chính được, bấm bụng rằng vẫn sẽ có cách để vào nên tôi bắt đầu đi xung quanh những bức tường thành.
Quả nhiên có một cánh cửa đã mục gỗ ở bên hông tường, tôi khẽ đẩy và cánh cửa đổ sập xuống. Âm thanh to lớn vang vọng lại khiến tôi giật mình. Bên trong thành trì hiện lên khiến tôi có chút ngạc nhiên. Nó không quá phô trương, khá cách điệu và không gian thoáng đãng hơn những tòa lâu đài khác trong thành phố này. Vì từng học kiến trúc và nắm chắc kiến thức lẫn kinh nghiệm từng trải ở các lâu đài, tôi đoán mình đang ở sảnh chính.
Bá tước Kim Taehyung được biết đến như một vị anh hùng của người dân thành phố những năm xưa cũ. Ngài chỉ huy quân đội và giải phóng các vùng đang bị đô hộ, người tin cậy nhất đối với nhà vua và cả nhân dân. Có rất nhiều bài viết cổ ca tụng ngài, nhưng những tài liệu ấy đã biến mất một cách đột ngột. Cuối cùng đến thời đại này, cũng chỉ còn lại những lời nói truyền tai nhau của người dân lâu năm, bởi bọn trẻ bây giờ thì hiếm ai quan tâm đến.
Tôi tìm đến thư phòng, cấu trúc sắp xếp phòng ở đây cũng khác so với những lâu đài còn lại. Thư phòng nằm ở một nơi khó tìm hơn, có lẽ là nơi bàn việc chính sự. Như tôi đã bảo thì nơi này không hề ngột ngạt, thư phòng cũng vậy, ánh sáng có thể lọt vào đây một cách dễ dàng và đó là điểm cộng cho kiến trúc sư vì tôi không cần phải mở đèn pin. Tất nhiên, những cuốn sách ở đây đã bị hoen vàng màu quá khứ. Và dám chắc nó có thể rách ngay nếu tôi không cẩn thận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng hôn
FanfictionKim Taehyung sẵn sàng xây một thành trì chỉ để giữ riêng cho ngài một bí mật.