Vong Tiện - Nhặt được một tiểu Uông Kỷ (02)

3.7K 379 62
                                    

Tác giả: Lãnh Tranh Nghiên

Dịch: Ngộ :> (Jun - Vong Tiện Anh Trạm)

Bản dịch đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đưa đi đâu hay dùng làm gì khi chưa hỏi Ngộ, cảm ơn.

Các bạn tin vào con mắt chọn đồng nhân văn của Ngộ chứ?

Nếu tin thì, yên tâm đi. đây là một đồng nhân văn rất hay theo cảm nhận của Ngộ, nó nhè nhẹ đau xót, nhè nhẹ ngọt ngào nhưng lại nặng sâu tình cảm cùng nhớ mong đau xót của Vong Tiện. Đặc biệt là cảm nhận, suy nghĩ của Tiện, hay từng cử chỉ suy nghĩ nhỏ của Trạm. Bạn nào đã từng đọc và yêu thích "Vong Tiện - Mời trăng" thì có lẽ sẽ yêu cách hành văn của Lãnh Tranh Nghiên lắm, Ngộ yêu cách hành văn của bạn ấy lắm, bạn ấy là đại thần yêu thích số 2 của Ngộ bên mảng đồng nhân văn Ma đạo tổ sư đó. Bộ này của bạn ấy là series dài, thịt thà đầy đủ sắc vị mùi hương, đảm bảo đọc đến cảnh H thì rớt dãi dòng dòng nhưng lại có khi xen cả lệ nóng rưng rưng, ><

Nói hoài nói mãi cũng khó diễn tả được lắm, các bạn cứ đọc đi rồi sẽ hiểu.

Chương 1 đã đăng hôm 01/08 rồi, hôm nay 18/08, yêu cầu vote và comment cảm ơn tới tác giả đã tạm coi như đủ, nên là Ngộ đăng chương 2 nè

~~~start reading~~~

Chương 2: Tìm được tiểu Kỷ rồi.

'Nhân hoa hồi tức thiện.' Lam Hi Thần vẻ mặt ôn hòa nghe Ngụy Vô Tiện khai báo ngọn nguồn một cách đơn giản, nói rõ phát hiện tiểu Lam Trạm ở bên ngoài trúc xá hoa long đảm như thế nào, làm cách nào cưỡng ép "khuyên" nhóc trở lại, Lam Hi Thần pha hai ly trà đắng nóng đẩy ra đến trước mặt Lam Trạm và Ngụy Vô Tiện.

Lam Trạm có chút do dự mở miệng: "Tạ tông... huynh trưởng." sau đó tư thái đoan trang, cử chỉ cẩn thận bưng ly trà lên nhấp một ngụm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ôn hòa, trừ việc rõ ràng không quen lắm với người đàn ông "kiểu nhược minh nguyệt, mậu nhược hoa tùng" còn trẻ đã là tông chủ của Lam thị, cũng là đại ca hơn nhóc bốn tuổi ra, còn lại, lễ nghi đối đáp hoàn mỹ không chỗ chê.

Chú ý tới sự mất tự nhiên của Lam Trạm, Lam Hi Thần hiểu ra, cười cười: "Vong Cơ không cần khẩn trương giữ lễ như vậy cứ nói chuyện với ta như trước là được. Dù thân là tông chủ nhưng chúng ta trước đó vẫn là huynh đệ ruột thịt, không nên quá phân biệt tôn ti... À, ta cũng quên hiện tại đệ còn chưa lấy tên chữ, khó trách không quen ta gọi đệ là Vong Cơ. Nếu là thế... ta cứ gọi là đệ trước nhé."

Lam Trạm che giấu sự mất tự nhiên giữa hai hàng lông mày, vẫn nghiêm nghị nói: "Huynh trưởng đã gọi quen, không cần thay đổi."

Lam Hi Thần đang muốn mỉm cười tiếp lời, lại thấy sắc mặt Ngụy Vô Tiện đột nhiên kịch biến, hơi ngạc nhiên, nói: "Ngụy công tử, sao thế?"

Ngụy Vô Tiện lấy tay áo che nửa mặt, né tránh ánh mắt nghi ngờ của Lam Trạm với cái miệng toét răng của mình: "Không sao, không sao, chỉ là đột nhiên cổ đau." Tay vờ đưa ra xoa xoa chỗ mới bị cắn, thấy mặt Lam Trạm khác thường, nội tâm Ngụy Vô Tiện thì thầm than: "Thật là tìm người tìm đến hoảng hốt tâm thần, ngay cả vị trà đắng như thế cũng không ngửi ra được liền trực tiếp uống rồi, coi cũng thật là khổ! Miệng ta đều đang ngấm cái vị gì đây trời, thật khó cho Lam Trạm tuổi còn nhỏ thế đã mặt không đổi sắc uống vào... xem ra không phải bị mài luyện ra sức nhẫn nại mà là trời sinh đã có thể chịu được khổ mà!"

Vong Tiện -  Lãnh Tranh Nghiên (冷争妍) đồng nhân vănNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ