Chương 361 - 370

159 10 1
                                    

Chỉ mất 15 phút, xe đã dừng trước bệnh viện Lan Khuê đang nằm.


Có thể Trần Vạn Lý và Hàn Như Sơ đang bận việc, đều chưa qua đây. Từ trước đến nay quan hệ giữa Thanh Hằng và Lan Khuê vẫn khá tốt, lúc Ngọc Hà đưa mắt ý hỏi chị có muốn lên lầu thăm Lan Khuê không, Thanh Hằng suy nghĩ một lát, liền gật đầu đồng ý. Sau đó xe dừng trong bãi đỗ xe dưới lầu, khóa xe xong, chị theo Ngọc Hà cùng nhau xuống, đi vào.


Y tá của Lan Khuê đã đứng trước đại sảnh chờ Ngọc Hà, vừa nhìn thấy cô đi vào, lập tức dẫn cô lên lầu, vừa đi vừa kể lại quá trình tỉnh lại của Lan Khuê: "Tối hôm nay lúc tầm sáu giờ, cô Khuê đột nhiên cử động, từ sau lần trước cô ấy cử động được, mỗi ngày đều sẽ thế. Nhưng tối hôm nay cử động rất nhiều lần, lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ là tôi vừa đi toilet một chút, khi trở về, phát hiện cô ấy thế mà mở mắt...."


Theo dòng kể của y tá, Ngọc Hà và Thanh Hằng bước vào phòng bệnh, giống như y tá miêu tả, Lan Khuê nằm trên giường bệnh, cánh tay đang cắm kim treo ống truyền dịch, đang mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, như đang nhớ lại gì đó.



Mặc dù không có tình yêu cũng không chung dòng máu, nhưng với Ngọc Hà, Lan Khuê giống như em gái ruột của cô. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn che chở cho Lan Khuê. Cho nên khi cô nhìn thấy Lan Khuê hôn mê bất tỉnh lâu như vậy, thật sự đã mở mắt, đáy lòng không hiểu sao kích động, cô không hề nghĩ ngợi liền vọt tới bên cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm Lan Khuê một lúc lâu, xác định trong đáy mắt người kia có hình bóng phản chiếu của mình, sau đó mới mở miệng, gọi một tiếng: "Lan Khuê"


Lan Khuê nhìn Ngọc Hà, vẻ mặt đơ như gỗ, giống như cô chỉ là một người xa lạ, cứ ngơ ngác như vậy nhìn cô, không có phản ứng gì.


Ngọc Hà bị ánh mắt xa lạ của Lan Khuê nhìn như vậy trong lòng có chút hoảng sợ, tiếp tục gọi một tiếng: "Lan Khuê, chị đây mà"


Sau đó lại mở miệng, cẩn thận mà nhẹ nhàng hỏi: "Em không nhớ chị sao?"


Lan Khuê nghe thấy câu cuối của Ngọc Hà, rốt cuộc ánh mắt di chuyển, tầm mắt nhìn chằm chằm Ngọc Hà một lúc.


Ngọc Hà nín thở, nhìn Lan Khuê, không dám lên tiếng, ánh mắt tràn đầy chờ mong.


Lan Khuê nhìn Ngọc Hà hồi lâu, sau đó mới cố hết sức di chuyển tay mình, sờ lên tay Ngọc Hà, muốn cầm một lát, nhưng làm thế nào cũng không có sức, cuối cùng đành phải lực bất tòng tâm nhìn về phía Ngọc Hà mấp máy môi, nụ cười rất nhẹ, mất rất nhiều sức lực, mới phun ra được hai chữ mơ hồ không rõ ràng: "Chị...Hà".



Ngọc Hà lập tức chảy nước mắt, cô cầm chặt bàn tay Lan Khuê, kích động mở miệng nói: "Lan Khuê, rốt cuộc em cũng tỉnh lại, em có biết không, em làm chị lo chết mất. Chị cứ lo em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa...."



Thanh Hằng đi theo Ngọc Hà vào phòng bệnh, thấy hình ảnh như vậy, chỉ cảm thấy có rất nhiều cây kim, đâm chi chít vào trái tim mình.



Ngọc Hà cầm tay Lan Khuê, kích động một lúc lâu sau, mới nhớ tới Thanh Hằng. Sau đó liền nâng tay, lau nước mắt, hơi dịch người ra, nói với Lan Khuê: "Hôm nay còn có Thanh Hằng, chị ấy cũng tới."


[Hằng Hà][Edit] 13 năm, rốt cuộc chúng ta đã làm được những gì  ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ