Thu Tiểu Quân chính xác chụp được đồ, tròng mắt chuyển động, đột nhiên nói: "A, em mắc tiểu, Hoa Khôi, anh nhanh nhắm mắt lại, đếm từ một tới mười mới có thể mở mắt ra nha."
Hắn tà mị cười, "Em không cần phải nhắm mắt."
"Hoa Khôi, anh nghe em nói nhắm mắt lại đi, nói không chừng em sẽ cho anh một kinh hỉ." Cô tràn ngập dụ hoặc nói.
"Thật sao?" Mạc Hoa Khôi vô cùng mong đợi, hơi suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Được, anh đây liền nhắm mắt lại." Nói xong cũng quả thực ngoan ngoãn nhắm mắt, từ từ bắt đầu đếm, "Một, hai, ba..."
Hắn vừa nhắm mắt lại, Thu Tiểu Quân khóe miệng lộ ra vẻ tà ác, ôm quần ào hắn cực nhanh xoay người, bằng tốc độ nhanh nhất lặng lẽ rời đi...
Mạc Hoa Khôi cũng giảo hoạt, đến tới năm liền chậm rãi mở mắt ra. Chính là, hắn không nghĩ tới Bạch Trục Nguyệt đã không còn ở trước mắt mình, vội vàng quay bốn phía nhìn xem cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, trong lòng đầy nghi hoặc nóng nảy la lên, "Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, em ở đâu?"
Lớn tiếng kêu vài tiếng, hắn không nghe tiếng Bạch Trục Nguyệt trả lời, lại cùng lúc đó nghe tiếng động cơ xe khởi động, tâm hắn cực kỳ bất an nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về phía chiếc xe đang dừng ở quốc lộ.
"Mạc Hoa Khôi, em có việc gấp cần đi trước, anh ở lại đây vui vẻ thưởng thức phong cảnh đi." Thu Tiểu Quân vào lúc này ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, đối mặt với hắn hớn hở lớn tiếng nói, ngay sau đó đạp lên chân ga, nhanh chóng phóng xe đi.
Mạc Hoa Khôi lúc đó mới biết mình bị cô chơi, tâm tức khắc thật hung hăng, ngũ quan tuấn mỹ cơ hồ nhăn nhúm lại như miếng giẻ lau, vội vàng trần truồng chạy ra khỏi bụi cỏ, điên cuồng đuổi theo la to, "Bạch Trục Nguyệt, Bạch Trục Nguyệt, em dừng xe, em dừng xe..."
"Ha hả ~ ha hả ha ha..." Thu Tiểu Quân nhìn qua kính chiếu hậu nhìn đến hắn thân thể trần truồng điên cuồng đuội theo xe, thật sự là nhịn không được cười, cười tới nỗi chảy nước mắt, "A ha ha~ ha ha ~ a ha ha~..."
"Ách, Bạch Trục Nguyệt, nữ nhân đáng chết, em dám trêu chọc anh như vậy, sau khi trở về anh nhất định sẽ không bỏ qua cho em , em nghe không? Lập tức dừng xe cho anh, đem trả lại xe cho anh..." Lúc này Mạc Hoa Khôi có thể nói đã phẫn nộ tới cực điểm.
"Ha ha~ ha ha a ha..." Thu Tiểu Quân như cũ cười không kiêng nể, uy hiếp của hắn cơ bản cô không để trong mắt, hắn mắng càng khó nghe, trong lòng cô càng thống khoái, lái xe càng nhanh hơn.
Hai cái chân người, làm sao có thể chạy nhanh bằng bốn cái bánh xe?
Mạc Hoa Khôi chạy theo đến kiệt sức, mồ hôi ướt đẫm, cũng không thể đuổi theo kịp chiếc xe của chính hắn. "Ách ~" hắn than một tiếng rồi ngồi bệt xuống đất, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe kia ngày càng rời xa khỏi mình, cuối cùng biến mất hẳn khỏi tầm mắt.
Đây là một nơi rất xa nội thành, quốc lộ hai bên đường nhìn không nhiều hơn những bụi cỏ làm bạn với hắn, mà giờ hắn trên người chẳng có mặc đồ gì, cả người chỉ còn một đôi giày da, gió đêm thổi tới làm hắn lạnh phát run.
BẠN ĐANG ĐỌC
|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc
Lãng mạnTác giả: DÃ SẮC Bản gốc: 127 chương (đã hoàn) Edited: Cutimap Nguồn: Mễ Trùng - wikidich === Biến cố lớn xảy ra khi cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tỉnh lại thì phát hiện biến đổi lớn trên khuôn mặt của mình, cô đã hoàn toàn đã thay đổi, thành một nữ...