trời mưa rồi.

774 131 6
                                    


tí tách.... tí tách.... tí tách....

những hạt mưa nhỏ cứ theo nhau rơi lã chã xuống nơi nền đất gồ ghề. và rồi chúng vỡ tan, từng hạt hoà vào với nhau thành những vũng nước đây đó, phản chiếu lại cả một bầu trời u buồn trên cao.






'trời mưa rồi.'


Seungkwan nằm dài ra bàn, ánh mắt hướng ra bên ngoài khung cửa sổ đã bạc màu. bầu trời trên kia xám xịt, gió đông lạnh lẽo từng cơn đua nhau ùa vào trong lớp học. cậu khẽ run người, nhưng vẫn cứ bướng bỉnh mà ngồi yên trước cánh cửa mở toang.

Seungkwan thích những ngày mưa như vậy. cậu thích cái cách mà những hạt mưa nhỏ bay bay theo chiều gió rồi đậu lên khuôn mặt mình. cậu tận hưởng cái cảm giác lành lạnh, đôi lúc rét đến run người mà chỉ những ngày mưa đông mới có thể đem lại. cảm giác bình yên lắm. dễ chịu lắm. và cũng rất êm đềm nữa.




'này, trời đang mưa rất to đấy. sao cậu lại cứ để cửa mở như kia?'


đây rồi. cậu bạn tốt của Seungkwan, Hansol, lại bước đến chỗ ngồi của Seungkwan như mỗi giờ nghỉ thường lệ.



'không cần. mình thích được những hạt mưa nhỏ này bay lên mặt.'

'hấp vừa thôi.'



nói rồi Hansol đi đến, đóng cánh cửa sổ nhỏ ngay bên cạnh Seungkwan lại. kéo một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống đối diện cậu. Seungkwan bĩu môi, nhíu nhẹ đôi mày nhìn Hansol.



'mình đang tận hưởng ngày mưa mà. mở cửa ra đi.'

'không được. cậu mà ốm thì ai sẽ chơi với mình đây?'

'tự chơi một mình đi. mình còn muốn ngắm mưa.'

'trời mưa thì có gì thú vị chứ? vừa ướt lại còn lạnh.'

'những hạt mưa là nước mắt của trời. mình chỉ muốn có ai đó khóc vì mình thôi.'

'cậu kì lạ thật.'

'nhưng cậu cũng không vì thế bỏ mình đâu đúng không?'

'haha tất nhiên. sao có thể bỏ bạn bè lại được chứ.'



quả nhiên...



'trời đã mưa cả tuần nay rồi. thật ảm đạm quá đi. cuối tuần này là lễ tình nhân nữa chứ.'

'đã sắp đến valentine rồi sao? nhanh thật.'

'cậu có kế hoạch gì cho ngày lễ tình nhân không?'

'vẫn như mọi năm thôi, chẳng có ai cả đâu. cậu thì sao, Hansol?'

'ừm... thì vẫn như mọi năm thôi, vẫn là Chan đó.'

'cậu kiên trì thật. thích Chan đã ba năm và mỗi lần tỏ tình thì đều nhận được câu trả lời mập mờ. cậu không thấy nản sao?'

'không hề. trái lại mình lại càng có động lực hơn. mình tin rằng Chan sẽ thấy được sự chân thành của mình thôi.'

'... có lẽ vậy.'

'thôi mình về chỗ đây. vào lớp rồi.'

'ừm. mà trước khi đi, mở cửa ra cho mình đi.'

|VerKwan| trời mưa rồi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ