12 giờ 9 phút đêm, không gian vô cùng yên tĩnh, thi thoảng chỉ có tiếng động cơ xe chở hàng vang lên ở ngoài đường.
Trong căn phòng nhỏ trên tầng hai của một căn hộ khá cũ, hơi thở Lý Như Kiều đều đều, mắt nhắm nghiền, ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào khiến bóng của hàng mi dài in trên làn da mịn màng, như một cây quạt nhỏ, hiển nhiên là đã ngủ say.
Căn phòng rất yên tĩnh, không có âm thanh gì ngoài tiếng quạt máy vù vù thổi ra làn giá dịu nhẹ làm góc váy ngủ màu trắng hơi phất lên.
Bỗng nhiên, một tiếng "cạch" rất khẽ vang lên, cửa phòng bật mở.
Thoáng chốc, trong phòng đã xuất hiện thêm một chàng trai chừng mười tám, dáng người rất cao lớn, gương mặt tuấn tú bị giấu trong bóng tối lại có vẻ âm trầm cùng nguy hiểm.
Hắn thập phần cẩn thận lại gần giường Lý Như Kiều, trong mắt toàn là mê luyến cùng khao khát, còn có thêm một chút lo sợ.
Hắn dùng đôi mắt đầy si mê nhìn Lý Như Kiều, bàn tay không tự chủ chạm vào mặt cô, rất nhẹ, rất khẽ, rồi lại như bị bỏng mà vội vàng rụt tay về.
Làn da phụ nữ mềm mại, mát lạnh mà cứ như lửa nóng thiêu đốt ngón tay Lý Triệt, thiêu thẳng vào trong lòng. Cảm xúc ấm áp cùng mùi thơm nhàn nhạt trên người cô cứ bủa vây hắn, không thể thoát ra, chỉ có thể ngày càng trầm mê.
Hắn cúi người, thành kính hôn lên gương mặt an tĩnh của Lý Như Kiều, thật nhẹ nhàng, thật trân trọng, vì cô là món quà quý giá nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho hắn.
Cảm xúc mềm mại, lành lạnh trên môi kích thích Lý Triệt, đã không dưới một ngàn lần hắn tưởng tượng đến thời khắc được hôn cô như thế này. Hắn không ngừng in những nụ hôn nóng cháy lên mặt cô, chóp mũi, lông mày, mi mắt.... và cuối cùng là đôi môi mà hắn đã ao ước từ rất lâu.
Hắn đưa lưỡi liếm môi cô, từng chút, từng chút, như một con cún to xác đang liếm láp khúc xương nó yêu thích nhất. Sau đó hắn đưa lưỡi vào khoang miệng, cẩn thận thăm dò, khám phá khắp mọi ngõ ngách, tham lam chiếm đoạt ngọt ngào của riêng cô. Lý Triệt không có kinh nghiệm, chỉ biết làm theo bản năng mà liếm khắp nơi.
Hương vị còn tuyệt hơn tưởng tượng của hắn.
Lý Như Kiều bị hôn tới mức khó thở, cô nhíu mày, hơi nghiêng đầu tránh nhưng không tỉnh lại, hôm nay thật sự quá mệt. Lý Triệt sợ làm cô thức giấc, đành phải tiếc nuối buông tha môi cô.
Hắn hôn dọc theo cần cổ thon dài trắng nõn, thi thoảng còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ xát khiến da cô hơi đỏ lên.
Cuối cùng, môi hắn dừng lại ở nơi cao ngất kia.
Từ góc độ này, Lý Triệt có thể thấy rõ ràng khe rãnh sâu hun hút chạy dài vào trong lớp váy ngủ, hai khỏa tròn mềm mại đều đặn nâng lên hạ xuống theo nhịp thở của Lý Như Kiều.
Yết hầu bỗng trở nên khô khốc, khó khăn trượt lên trượt xuống, trong cơ thể cũng dần bốc lên một ngọn lửa không tên. Vì Lý Như Kiều không mặc áo ngủ nên hắn có thể nhìn thấy một thứ hơi nhọn hằn lên trên lớp váy ngủ, Lý Ngạo biết rõ đó là gì. Hắn cúi đầu, ngậm lấy thứ ấy, nhẹ nhàng cắn mút, bàn tay cũng khe khẽ nắn bóp bên còn lại.
