3.
Trường tướng quân cho là thời gian qua đi, ở trên sân tập quen rồi, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng cuộc đời vốn chính là bể khổ, qua bể là lập tức qua đời. Căn bản làm gì có cái gọi là "dễ dàng hơn", chỉ có càng ngày càng hỏng bét.
Giặc Thát cuối cùng cũng đánh tới.
Trường tướng quân run rẩy mặc áo giáp ra chiến trường.
Trước đó mấy ngày, kiếm của Trường tướng quân bị gãy. Kiếm là sinh mệnh thứ hai của người lính. Kiếm gãy, mệnh tàn. Không có điềm gì có thể xui hơn.
Anh em đồng đội ra sức an ủi Trường tướng quân, chắc là kiếm dùng lâu năm nên bị gỉ sét, dễ hỏng ấy mà, không sao không sao. Trường tướng quân ban ngày cũng ra vẻ cười ha ha mà buổi đêm khóc thút thít mười dặm gần xa đều hay biết. Lão tướng quân bị tiếng khóc thê lương quằn quại của nàng chọc cho phải đạp chăn tỉnh dậy, chạy ngay ra vứt cho nàng cây trường kiếm của mình
Lão tướng quân có hai cây trường kiếm. Một là Thiên Mệnh. Hai là Vô Quy. Thiên Mệnh không bao giờ rút ra. Vô Quy luôn mang theo bên mình, bây giờ đưa cho Trường tướng quân.
Lão tướng quân nói: "Cho mày mượn tạm. Sau chiến trận nhất định đòi về. Mày dám không trả, ông đây đập chết!"
Trường tướng quân bấy giờ dù cao to đen thơm nhưng vẫn miễn cưỡng được coi là một tiểu thư chân yếu tay mềm.
Hồi bé cha dạy dỗ chỉ bảo nàng học Nữ đức, Nữ luật, phận làm con gái là phải hiền lành, dịu dàng, đảm đang, miệng nói lời hay, tay làm việc thiện. Nàng giả vờ bắt chước học theo cũng ra được nửa bộ nửa dạng. Đi chợ mặc cả mấy bó rau, mồm miệng dù vẫn chửi bới hăng say nhưng tay chân tuyệt nhiên không dám khua dao múa chổi.
Cả đời việc đổ máu duy nhất từng làm đương nhiên chính là đập muỗi. Đấy là còn phải là muỗi con ấy nhé, muỗi mẹ nàng đập có khi còn chả chết đâu. Đến cả lúc mổ tiết gà cho cha nhắm rượu nàng còn nhờ mẹ làm hộ kia.
Thế mà bây giờ lại bảo nàng phải ra chiến trường giết người, thật lo lắng lắm thay.
Trường tướng quân tự an ủi bản thân: "Đêm qua mình đã bắt chước mẹ, vác hẳn con dao thái rau ra để đi mổ gà. Hôm nay ít nhiều hẳn cũng sẽ quen với mùi máu."
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao con gà ấy, cũng đánh giá quá cao bản thân.
Cuối cùng Trường tướng quân vẫn choáng máu.
Nhưng nàng cũng chỉ choáng một tí thế thôi. Bởi ngay sau đó nàng đã bị giặc chém cho một nhát vào chân, đau thấu xương thấu ruột mà tỉnh hẳn.
Trường tướng quân chợt nhận ra, ở trên chiến trường, đạo đức và lòng tốt đều không có ý nghĩa gì, nàng không chịu để tay mình phải dính máu thì nàng chỉ có thể là người đổ máu.
Trong một thoáng, Trường tướng quân bỗng nhớ lại những bài tập như đòi mạng trên sân tập của quân doanh, nhớ lại những lời quát tháo chỉ dạy nghiêm khắc của Lão tướng quân.
Trường tướng quân nắm chặt thanh kiếm trong tay. Và nàng xông đến.
.
Trận chiến ngày hôm ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
Nữ Tướng Quân
Ficción históricaBàn về chuyện nên làm một nữ tướng quân như thế nào. Lập ý: Người đã thắp sáng lên sinh mệnh của ta một lời thề bất diệt.