Biển người bắt đầu tuôn ra khỏi bến xe quê. Đủ loại xe buýt, xe khách, xe tải đỗ la liệt, tiếng còi xe không ngớt, phụ xe hét to kêu mọi người nhanh chóng lên xe. Một đám hành khách vừa xuống xe, một nhóm người mới liền ồ ạt tiến đến. Vì thế, người trong bến lúc nào cũng đông, đâu đâu cũng có người tay xách nách mang vào thành phố hoặc trở về quê nhà. Bởi vậy, đẩy theo một chiếc va li màu đen đậm như Khương Ninh lại thành ra khác lạ so với mọi người, không hề hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Nóng chết mất, sao hôm nay nắng thế không biết?.
Sao xe còn chưa tới nhỉ? Chờ cũng đã lâu, mọi người sắp bốc hơi cả rồi.
Đợi lát nữa xem sao. Không được thì ra ngoài kiếm xe tư mà về thôi.
Thấy đám người bên cạnh trò chuyện với nhau bằng tiếng địa phương, Khương Ninh không khỏi lắng nghe cẩn thận. Giọng quê trọ trẹ mà cô từng cảm thấy buồn nôn, sau bao năm lưu lạc xứ khác, lúc này lọt vào tai có cảm giác quen thuộc thân thiết hơn nhiều.
Hôm nay mặt trời lên rất cao, lọt xuống trần nhựa của nhà ga. Ánh nắng chói chang xuyên qua lỗ thủng chiếu thẳng vào mái che trong bãi đỗ. Mấy tia nắng chiếu trên người Khương Ninh, cô đẩy chiếc va li sang bên cạnh, sau đó ngồi lên, làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.
Khói xe cùng mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau không nơi tản ra chui vào chóp mũi. Khương Ninh bất giác cảm thấy khó chịu. Cô hơi hối hận, hối hận vì đã mua vé trong bến. Cô nên tìm đại một chiếc xe tư để về. Cũng hối hận vì đã trang điểm trước khi ra khỏi khách sạn, giờ đây toàn bộ gương mặt không thể thoát khí dưới lớp phấn lót.
Anh Dương, này. Trần Kiến Văn rút lần lượt từng điếu thuốc.
Vu Dương nhận lấy ngậm vào miệng, móc chiếc bật lửa trong túi ra châm, hít một hơi.
Trần Kiến Văn nhìn anh, hỏi: Anh Dương, anh thật sự không có ý định tìm việc trong thành phố à?.
Vu Dương lắc đầu: Không.
Trần Kiến Văn há hốc mồm định nói thêm, nhưng nghĩ tới anh ta đã từng hỏi tới hỏi lui vấn đề này nhiều lần, lần nào Vu Dương cũng có đáp án như nhau, cho nên không nói thêm gì nữa, chuyển chủ đề: Tiểu Viên đâu rồi? Dạo này cô ấy thế nào?.
Vu Dương nhả một vòng khói, đáp: Rất tốt.
Sao hôm nay cô ấy không theo anh ra đây?.
Cô ấy phải đi làm.
Lúc nào được nghỉ em sẽ tới tìm hai người.
Ừ.
Khương Ninh đứng bên trái Vu Dương, ngay chiều gió, ngửi thấy mùi thuốc lá, cô lập tức khó chịu cau mày quay đầu tránh khói.
Vu Dương liếc xéo sang bên cạnh, ngắt điếu thuốc trong tay ném thẳng vào ống cống trước cửa.
Đến trấn Thanh Vân đây, trấn Thanh Vân lên xe đi...
Phụ xe gào to, đám người bên cạnh Khương Ninh lập tức cầm theo hành lý lớn nhỏ chen lên. Khương Ninh cũng đứng dậy, kéo va li của mình đi về phía chiếc xe.
Xe đến trấn Thanh Vân là một chiếc xe khách nhỏ, Khương Ninh cúi thấp người cầm va li lên xe để tránh đụng đầu, chân không cẩn thận lảo đảo suýt té xuống, may có người đứng sau đỡ lấy cô.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hướng Dương - Tạ Sơ
Kısa HikayeThể loai: Hiện đại, đời thường Editor: Hamilk Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. Mình đăng lên chỉ muốn lưu giữ để đọc, mọi vấn đề có ảnh hưởng và liên quan đến truyện xin nhắn cho mình ạ.