Tiêu Chiến trở về căn hộ của mình, khoảnh khắc cánh cửa lớn được đóng lại cũng là lúc anh chùn đôi vai cả ngày luôn gồng thẳng đứng của mình xuống, hôm nay là một ngày đại mệt mỏi. Điện thoại cùng lúc lại đổ chuông, Tiêu Chiến bắt máy, đầu dây bên kia nghe giọng quản lý nói như có vẻ mọi chuyện rắc rối đang được sắp xếp ổn thoả:
"Tiêu Chiến à, mấy vụ lùm xùm hôm nay đang được phía studio tích cực khai thác thông tin đám người tư sinh kia rồi. Cậu không cần quá lo nghĩ nhiều đâu, cứ tranh thủ nghỉ ngơi, lịch trình ngày mai tôi sẽ gửi qua wechat cho cậu!"
"Được" Đó vốn là một tiếng thở hắt kèm thanh quản hơi ngân lên một chút mà tạo thành âm thanh đáp trả. Tiêu Chiến hiện tại biết mọi chuyện đã có hướng giải quyết rồi, nhưng sau đó thì sao? Họ sẽ dừng lại ư? Dĩ nhiên không, nếu có chuyện dừng lại thì từ lúc anh bị mạo danh huỷ vé máy bay phải ngồi chờ hơn 3 tiếng để book lại cho đến hiện tại những chuyện tương tự như hôm nay sẽ không phải thấy nữa rồi.
Tiêu Chiến biết rõ làm gì có con đường thành công nào trải đầy hoa hồng đâu, thậm chí còn không muốn nói nguỵ trang đằng sau lớp lớp hoa hồng ấy đều là vô số mảnh thuỷ tinh chực chờ người trong cuộc dù không muốn cũng phải giẫm lên mà đi nữa cơ.
Từ lúc xuất đạo, Tiêu Chiến biết rõ năng lực mình kém cỏi ở vũ đạo nên luôn cố gắng dốc lòng luyện tập chỗ thiếu sót, quãng thời gian đó có mồ hôi hơi, nước mắt rơi, cũng có máu rơi. Vốn không có ai biết chuyện vì để trình diễn được một bài nhảy đòi hỏi kĩ thuật trước mặt khán giả anh đã phải thức cả đêm để luyện tập cho xương chậu mình linh hoạt lên một chút, lúc đó phần xương đã bị chấn thương đau đến nước mắt tự động bật chảy ra ngoài.
Cũng là một lần móng tay của anh vì trong lúc luyện tập vũ đạo đã vô tình bị xướt đến gần như lìa ra khỏi da thịt, Tiêu Chiến lúc đó dù đau đớn nhưng chỉ có thể hỏi lấy người bên cạnh cũng coi như là đang an ủi chính mình một câu "Móng tay sứt rồi có thể mọc lại không?" Sẽ mọc lại, vì thế mà anh cũng tự nhủ rằng giống như con đường này chỉ cần kiên trì cố gắng nhất định sẽ vững vàng đi qua được đống thuỷ tinh kia mà giành được vinh quang như mong muốn.
Tiêu Chiến vẫn luôn dùng những lời đó để tạo động lực thúc đẩy bản thân mình có thể vượt qua được những khó khăn phía trước, nhưng một câu nói được lặp đi lặp lại suốt ba năm kia cuối cùng vẫn không thể đủ sức chống lại cục diện bế tắc trước mặt. Hôm nay Tiêu Chiến thật sự mệt rồi!
Cốc cốc cốc..Bên ngoài có người gõ cửa, mà Tiêu Chiến hiện tại chính là không muốn gặp người. Anh mặc kệ cửa ngoài kia cứ vang lên rồi dừng theo từng nhịp mà vẫn bình chân như vại nằm im trên giường kiên trì không nhúc nhích. Tiếng gõ cửa không được phản hồi lại cuối cùng cũng im bặt sau một lúc, điện thoại của Tiêu Chiến lúc này chợt reo lên cuộc gọi đến từ 'Cún con'
"Alo lão Vương, có chuyện gì thế?" Tiêu Chiến bật nút nghe, trầm giọng hỏi đến.
"...Chiến ca, anh mở cửa được không? Em đang đứng bên ngoài"
Một câu nói vang lên từ đầu dây bên kia kéo Tiêu Chiến bật ngồi dậy, lòng đang ngờ vực chả lẽ tiếng gõ cửa khi nãy là của cậu? Quả đúng như thế, đằng sau cánh cửa ấy là bóng dáng của Vương Nhất Bác đang cầm túi bánh mỉm cười nhìn anh: "Chào Chiến ca"
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Ổ nhỏ của Bác Chiến (part 2)
FanfictionCp: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Thể loại: Short fic, (H) Trạng thái: Đã hoàn thành Ổ nhỏ này mở ra vẫn là tiếp tục đồng hành cùng cp Bác Chiến. Rất cảm ơn mọi người đã yêu thích và ủng hộ 'Ổ nhỏ của Bác Chiến' trong thời gian qua, mong rằng ổ nhỏ t...