Chương 38

424 9 0
                                    

Yên xe thoáng chốc bị bọt xà phòng bao phủ, mô tơ có rất nhiều chỗ lõm không dễ dàng tẩy sạch. Khương Ninh ngồi xổm cọ rửa rất chuyên chú, không biết xà phòng bắn lên mặt, vẫn chăm chỉ làm luôn tay.

Vu Dương trông thấy, cầm vòi nước mềm xả tay sạch sẽ, sau đó gọi cô: Khương Ninh, lại đây.

Khương Ninh đứng lên, cầm miếng bọt biển đi đến: Sao vậy?.

Vu Dương đưa tay lau sạch vết xà phòng trên mặt cô. Cô đứng không nhúc nhích. Lòng ngón tay anh thô ráp chà lên mặt, tạo cảm giác ngưa ngứa khiến cô khẽ bật cười.

Lúc Từ Giai Tú đến bắt gặp hai người đang anh anh tôi tôi, cô liền cất tiếng chòng ghẹo: Ơ, hình như mình đến không đúng lúc, quấy rầy đôi uyên ương nghịch nước thì phải?.

Từ Giai Tú mỉm cười kéo Đông Đông lại gần. Đông Đông chào hỏi rất lễ phép: Con chào mẹ nuôi, con chào chú.

Từ Giai Tú xoa đầu thằng bé: Hi hi, con chào như vậy, từ người một nhà thành người hai nhà rồi đấy.

Vu Dương lấy miếng bọt biển trên tay Khương Ninh, xả nước vào tay cô, sau khi rửa sạch sẽ, anh bảo: Còn lại để anh.

Đông Đông, con ra ngoài chơi đi, đừng chạy lung tung biết chưa?. Từ Giai Tú dặn dò con trai, rồi cô quay sang nhắc Vu Dương: Anh để ý nó giúp em.

Ừ.

Từ Giai Tú theo Khương Ninh vào gian trong, không gian nhỏ bé nhìn một phát là hết. Cô vào bếp cất mấy thứ linh tinh, sau đó bước vào phòng, Khương Ninh không ngại ngần, thay quần áo ngay trước mặt cô.

Từ Giai Tú nhìn cô từ trên xuống dưới: Mình cứ tưởng quần áo của cậu hỏng hết rồi cơ.

Khương Ninh không trả lời, quay lưng ra hiệu: Khóa.

Từ Giai Tú đi đến kéo khóa lên, bỏ tóc ra khỏi cổ áo giúp cô. Xong xuôi, cô vỗ vai Khương Ninh: Mình mua ít thức ăn đang để trong bếp đấy, cậu nấu đi, trưa nay mình và con nuôi của cậu sẽ ăn ở đây.

Khương Ninh quay lại, hỏi: Một mình mình á?.

Ừ. Từ Giai Tú thản nhiên đáp: Mình là khách.

Khương Ninh cầm bộ quần áo vừa thay, đầu không ngoảnh lại bước ra khỏi phòng, buông một câu: Vậy thì ăn mì cũng được.

Nha đầu chết tiệt kia. Từ Giai Tú mắng.

Rốt cuộc thì hai người vẫn chen chúc trong bếp cùng nhau nấu ăn. Từ Giai Tú chịu trách nhiệm nhặt rau, Khương Ninh chịu trách nhiệm rửa.

Này, cậu quay về trấn Thanh Vân lâu như vậy, đã đi chợ mua đồ ăn chưa?.

Khương Ninh gật đầu: Đi rồi.

Từ Giai Tú cảm khái một câu: Lâu rồi mình không đi. Mọi lần toàn là mẹ mình. Hôm nay đi một mình xem như được mở rộng tầm mắt.

Hướng Dương - Tạ SơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ