Chương 11: Đường Âm Dương

146 1 0
                                    

Từ Giang Thành đi ra, dọc đường xe phóng như bay, khi trời sắp tối, tôi nhìn thấy một tấm bia đá, trên viết ba chữ: Cửa Thanh Ô. Lần trước, khi đi về cùng Lâm Tiểu Ngộ, trời đã tối, tôi không hề nhìn thấy tấm bia đá này; hôm nay nhìn thấy mới nhớ lại, nhà của Tần Ái Ni có lẽ ở lưng chừng núi.

Vừa nhớ đến Tần Ái Ni, trái tim tôi bỗng dưng nảy lên một nhịp.

Tôi không biết tại sao mình lại thường xuyên nhớ tới cô gái vốn chẳng hề có liên quan gì đến mình như vậy. Tôi chỉ đóng cho cô ta một cỗ quan tài thôi mà!

Huống hồ, cô ta đã chết rồi, tôi còn tận tay đặt cô vào trong quan tài.

Tôi giảm tốc độ xe.

Từ xa, tôi đã nhìn thấy mấy gian nhà một tầng, và cả cái hồ tiếp nước mui, cho dù có ánh nắng mặt trời, nhưng trông vẫn vô cùng lạnh lẽo.

Mẹ của Tần Ái Ni vẫn sống ở đây, trông coi ngôi nhà của mình?

Tôi từ từ dừng xe lại bên đường, không vội xuống xe, mà nhìn qua cửa kính về phía cánh cửa.

Cảnh cửa khép hờ.

Tôi đang nghĩ xem có nên xuống hay không, nếu như gặp bác giá, cần phải nói những gì, thì thì cánh cửa bỗng hé thêm một chút, bác gái từ sau cánh cửa chậm rãi bước ra.

Khuôn mặt bà tiều tụy, mái tóc bạc trắng.

Ánh mắt có phần mệt mỏi, mờ đục, nhưng vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt bà bỗng sáng lên chút ít.

- Bác gái... - Tôi xuống xe, gọi một tiếng.

- Cậu đến rồi? - Bác gái điềm đạm nói với tôi...

- Cháu đi ngang qua... - Tôi đang nghĩ xem nên nói câu gì - Bác có mỳ không? Cháu xin một bát...

Thực ra, tôi không hề đói.

- Vào nhà đi! - Bà nói khẽ, rồi xoay người đi luôn vào trong nhà.

Tôi đi theo sau bà, bước vào trong, mới phát hiện ra căn nhà vẫn giống hệt như trước đây, không hề thay đổi.

Bác gái lấy cho tôi một chiếc ghế, nói với tôi:

- Cậu nghỉ một lát, tôi nấu cho cậu chút điểm tâm.

Đợi bà đi vào nhà bếp, tôi khẽ khàng đứng dậy, liếc mắt nhìn về căn phòng phía đông. Cửa phòng khép chặt, không nhìn thấy gì cả. Tôi nghĩ, không biết bác gái đã đưa Tần Ái Ni ra ngoài chôn, hay là vẫn ở trong nhà...

Đang lúc suy nghĩ mông Iung, bác gái đã bưng một bát trứng ốp la vào, đặt lên mặt tủ phía trước tôi, cười mà nói:

- Trên núi chẳng có món gì ngon...

- Cảm ơn! - Tôi nói một câu khách sáo.

- Lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn cậu, cậu đã đóng cho Ái Ni một chiếc hòm, cậu đúng là người tốt. Đúng rồi, sao lần trước trời chưa sáng hai người đã đi rồi? Hai người thấy sợ phải không? - Bác gái ngồi trong quầy, hỏi tôi.

- Không phải! - Tôi đáp.

- Lần này không thấy vợ cậu đâu? - Bác gái lại hỏi tôi.

Mật Mã Sách Lỗ Ban Full 19 ChươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ