Edited by Bà Còm
Sau khi Đồng ma ma đi vào, Khâm Phượng liền đưa bà tới phòng khách lúc trước tiếp hai quản sự. Không cần Tiết Thần mở miệng, Đồng ma ma liếc mắt một cái liền thấy được hai chồng sổ sách màu lam đặt trong tầm tay của Tiết Thần, bà ta quay đầu lại nhìn nhìn về hướng hai quản sự rời đi, sau đó mới nhíu mày. Hôm nay cả một buổi chiều bà ta đã sai người canh giữ chằm chằm ở chỗ Tiết Thần, nếu thấy hai quản sự đi ra thì lập tức dẫn tới chỗ bà ta, nhưng suốt buổi chiều người của bà ta không nhìn thấy hai quản sự ở chỗ này. Ngay sau đó bà ta liền đoán có thể Đại tiểu thư muốn giở trò lừa bịp, vốn nghĩ buổi tối bà ta sẽ lại đây chế nhạo một phen, thuận tiện đoạt lại đối bài, chỉ là bà ta vừa đến liền thấy hai quản sự từ nơi này đi ra, còn nộp lên danh sách của hồi môn của thái thái.
Lúc trước còn tự tin tràn đầy muốn cùng Đại tiểu thư tranh cãi một trận, muốn giáo dục tiểu nữ hài này phải biết "kính già yêu trẻ", nay trong nháy mắt Đồng nương trở nên ỉu xìu, do dự tiến đến thỉnh an Tiết Thần. Tiết Thần tùy tiện đặt quyển sách đang cầm trên tay sang một bên, cũng không ngẩng đầu lên, tùy tay chỉ chỉ vào ghế dựa ra hiệu cho Đồng nương ngồi xuống nói chuyện.
Đồng nương đang bị kẹt trong thời khắc mấu chốt nào dám nói cái gì, cứ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chân tay luống cuống.
“Hai vị quản sự nghe lời hơn nhiều so với Đồng ma ma. Bọn họ đã đưa sổ sách lại đây, thật sự không ít, tất cả đều ở chỗ này. Còn thuận tiện nói rất nhiều chuyện khó hiểu.”
Đồng nương mặt xám như tro tàn, thái dương không thể ức chế toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, bà ta lau đi, sau đó ra vẻ trấn định nói: “Vậy à, bọn họ nói gì thế?”
Tiết Thần nhìn Đồng nương chỉ cười không nói, Đồng nương bị nàng nhìn đến mức da đầu tê dại, trong lòng giống như có vô số vuốt mèo đang cào, cố tình Tiết Thần không hề nóng nảy, nhưng ngược lại cái loại không nóng nảy này mới càng làm cho bà ta thêm lo lắng.
Rốt cuộc không nhịn được mở miệng giành nói trước: “Tiểu thư, mặc kệ bọn họ nói gì nhưng ngài nhất định phải tin tưởng nô tỳ. Thái thái đã chọn nô tỳ làm ma ma quản sự cho ngài, phân phó này đã khiến không biết bao nhiêu người đỏ mắt nên có ý định vu hãm. Ngày thường nô tỳ làm người nghiêm khắc khiến những kẻ dưới không phục, muốn mượn tay của ngài để hả giận cũng không chừng. Ngài tuổi còn nhỏ nhưng ngàn vạn lần không thể bị người ngoài che mắt, nếu vậy thì thái thái dưới chín suối cũng sẽ khổ sở thương tâm.”
Đồng ma ma tuôn ra một tràng, thanh âm và tình cảm phong phú giống như bà ta thật sự là một quản sự trung thành tất cả đều suy nghĩ cho chủ tử.
Tiết Thần nhìn bộ dáng của bà ta, khóe mắt lạnh băng nhưng miệng lại mỉm cười khiến người phân biệt không ra hỉ nộ ái ố của nàng. Nàng trầm lặng lại cầm lấy một quyển sổ, lật xem vài trang rồi mới nói: “Không nhờ hai vị quản sự nói cho ta nghe, ta cũng không biết hóa ra cuộc sống của Đồng ma ma túng quẫn như vậy! Thế nào? Vương quản sự thiếu nợ nhiều lắm sao?”
Đồng ma ma lập tức từ chỗ ngồi đứng bật dậy, khó có thể tin nhìn Tiết Thần, tựa hồ thực không thể ngờ hai chưởng quầy kia sẽ đem những chuyện này đều nói cho tiểu thư biết. Xem ra bọn họ đã phản thật rồi, muốn trừ bỏ bà ta để độc chiếm của hồi môn của thái thái? Thật sự quá ngây thơ đi, không có ma ma quản sự như bà ta ở phía sau chống lưng, chỉ dựa vào hai tên quản sự khố phòng thì có thể làm được chuyện gì? Quả nhiên lòng người tham lam như rắn nuốt voi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - Hoàn Phần 1] TỎA SÁNG CHO CHÀNG
Historical FictionTác giả: Hoa Nhật Phi Thể loại: Trùng sinh, cổ đại, báo thù, 2S, HE Số chương: 277 chính văn + 6 ngoại truyện Bìa: Designed bởi Sườn Xào Chua Ngọt GIỚI THIỆU Nàng chỉ là bị bệnh, còn chưa có chết, vậy mà phu gia đã gấp không chờ được kiếm người thay...