Sau nửa tiếng, Tiên Bối mới lề mà lề mề về đến nhà.
Co rúc vào góc cầu thang, nghe ngóng hồi lâu, xác nhận trong vòng năm mét không có ai, cô mới lấy chìa ra, mở cửa vào nhà.
Đóng cửa lại, Tiên Bối thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy lại được nửa cái mạng.
Trong phòng rất tối, rèm dày nặng che hết ánh sáng, như là nơi nuôi một con ma cà rồng không thể sống dưới ánh mặt trời.
Tiên Bối không bật đèn, hai mắt cô thích ứng rất nhanh với hoàn cảnh.
Cô đứng trước bàn, lấy mấy tờ list mua sắm gấp trong túi quần, mở chúng ra, để lên bàn; vừa bày đồ từ trong túi ra, nhỏ giọng đọc từng cái một, so sánh đối chiếu.
... A! Tiên Bối vỗ đầu, lại quên mua kem đánh răng...
Lần thứ hai rồi...
Tiên Bối lê dép, chậm rì rì đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đứng trước bồn rửa mặt, Tiên Bối lấy tuýp kem đánh răng trong cốc ra, mở nắp, nặn bóp mãi, nhưng vẫn không có tý kem nào ló lên.
Cố dùng thêm sức, mặt đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không thấy ra tẹo kem nào.
Dứt khoát bóp chút kem còn lại xuống phần đuôi tuýp, dùng kéo cắt cái "xoẹt" ngay giữa, cho bàn chải vào quét một vòng, lại giơ lên xem.
Lượng kem còn lại, chưa chắc đã đủ đánh một lần...
Xem ra hôm nay lại phải đi siêu thị chuyến nữa...
Nắng bên ngoài rất gắt, vẫn nên tối mới ra ngoài thôi...
Nghĩ vậy, Tiên Bối về phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn máy tính, vừa sờ vào bút cảm áp*, trên mạng đã có người nhắn cô.
(*) bút cảm áp: tên gọi tắt của bút cảm ứng áp lực, dùng để vẽ phác thảo
Mở máy, là biên tập Viên Viên của team Nguyên Quang.
Viên Viên: Hôm nay chủ biên nói chuyện với tớ về "Kỳ Tà".
Viên Viên: Cậu xem comment chưa? Tháng này tất cả độc giả đều mắng cậu đấy.
Viên Viên: Có chuyện gì xảy ra với tình tiết của cậu vậy?
Viên Viên: Gần đây cậu sao thế?
Tiên Bối gõ: Tớ...
Xóa.
Tiên Bối: ... Thật xin lỗi.
Viên Viên: Vấn đề không phải là xin lỗi hay không, sao bản thảo hôm nay cậu gửi cho tớ lại vẽ Chu Viễn Sơn chết?
Tiên Bối: Sắp hoàn rồi...
Viên Viên: Nhanh vậy á?!
Tiên Bối: Đầu tháng sau tớ phải trả phòng thuê, tạm thời chưa tìm được chỗ ở, tớ không muốn ngừng đăng truyện.
Viên Viên: Không muốn ngừng đăng nên cậu kết luôn?
Tiên Bối: Chu Viễn Sơn vốn sẽ chết, cậu cũng xem qua... đại cương rồi...
Viên Viên: Nhưng anh ta vừa lên sàn đã rất nổi rồi, cậu phải cho anh ta nhiều không gian hơn nữa chứ. Cậu biết mình thiếu tiền thuê nhà, vậy không thể sáng tác dựa theo sở thích của những độc giả nguyện ý trả tiền cho cậu sao? Thêm like là thêm lời đó.
Tiên Bối: Vốn đã bố trí vậy rồi... Anh ta quá mạnh, nên bị phản phệ.
Viên Viên: Nhưng tất cả đều thích loại người như vậy, mạnh mẽ, tự tin, tất cả đều thuận lợi, thẳng tiến lên mây xanh. Nếu đã vẽ manga dành cho nam thiếu niên, cũng phải biết con trai đều thích manga thoải mái. Đột nhiên để nhân vật đứng sừng sững trên cao ngã thảm như vậy, làm sao độc giả có thể tiếp nhận?
Tiên Bối: ... Thật xin lỗi.
Viên Viên: Đã đăng được một năm rồi, cũng từng đứng đầu bảng xếp hạng, không thể kết thúc ảm đạm như vậy được.
Tiên Bối: Tớ không vẽ nổi nữa, thật xin lỗi...
Viên Viên: Cậu phải cố sáng tác theo cảm xúc của mình, đây là bát cơm của cậu đấy. Tính cách của cậu, trừ ở nhà vẽ truyện ra, cũng không thể làm việc khác đâu.
Tiên Bối: Trong đầu tớ không có gì cả.
Viên Viên: Sao có thể như vậy? Cậu đã quên mọi người bị thuyết phục bởi sức tưởng tượng lướt gió tung mây của mình như thế nào rồi sao?
Tiên Bối: Không biết nữa.
Viên Viên: Không uống trà sữa à?
Tiên Bối: Không uống nổi. [khóc]
Viên Viên: Cái tiệm cậu hay uống kia cũng đắt quá mà, 22 một ngày, 660 một tháng, tháng rồi hoàn "Tòa thành thất lạc" cậu cũng chỉ được có 4000 – 5000 tiền nhuận bút, một ngày hai bữa chuyển phát nhanh đã 30 – 40 rồi, lại còn thuê phòng ở một mình giữa trung tâm thành phố, nạp tiền chơi game... Cậu cũng liều lắm.
YOU ARE READING
Nguyên Vị Ngọt Ba Phần [EDIT] - Thất Bảo Tô
Genel KurguSiêu phẩm Nguyên Vị Ngọt Ba Phần của tác giả Thất Bảo Tô thuộc thể loại hiện đại, ngôn tình sủng, ngọt ngào, nhẹ nhàng. Tiên Bối mắc chứng sợ giao tiếp cực kỳ nghiêm trọng, không tài nào nhìn thẳng người khác để nói chuyện. Nhưng cô lại thầm mến một...