Chưa có tiêu đề Phần 1

9 1 0
                                    

Chiều muộn, lớp trưởng thông báo lớp học thêm Lý được nghỉ. Vũ hỏi mình có muốn đi đâu đó chơi không, hay về nhà luôn. Mình chẳng nói gì. Mình chẳng thiết nói gì với Vũ nữa. Nếu đây là một ngày nào đó, chỉ cần là một ngày bất kì nào đó trước ngày hôm nay thôi, mình sẽ không giữ im lặng như thế. Nhưng mình chẳng thể quay ngược lại thời gian, lúc này là 17 giờ ngày mùng 10 tháng 12.

Vậy mà Vũ cũng chẳng hỏi thêm lần nào nữa. Cậu ấy chỉ lặng lẽ đạp xe tiếp. Mình không biết cậu ấy sẽ lựa chọn điều gì. Đi đâu đó chơi hay về nhà. Mình cũng chẳng quan tâm điểm đến tiếp theo. Nó đâu còn quan trọng, mình đâu cần phải cố gắng để được ở bên Vũ thêm từng phút từng giây? Mình đâu cần mất công làm những chuyện vô ích như thế nữa. Đáng nhẽ mình nên vui chứ? Tại sao mắt mình bỗng cay xè thế này?

Lúc dừng lại giữa ngã tư, mé bên phải mình là hai bạn cùng trường. Một nam một nữ, ngày trước học cùng đội tuyển Hóa với mình, giờ đã thành một đôi rồi. Bạn nữ than tạnh rồi thì thầm câu gì đó với bạn nam. Không biết bạn nữ có lạnh thật không. Chứ vừa mới hôm qua thôi, mình cũng thủ thỉ với Vũ như thế. Mình cũng kêu than sao mùa Đông Hà Nội lạnh quá trời. Mà cũng đâu phải chỉ hôm qua, từ lức gió mùa về, có hôm nào mình không than lạnh chỉ để mong nhận được mộc câu hỏi han từ Vũ? Thật ra, mình chỉ lạnh trong lòng.

Vũ quay đầu lại, nhanh lắm. Cậu ấy cũng nói rất nhanh, hỏi mình có lạnh không. Rõ ràng là cậu ấy đang quan tâm mình. Vũ đang quan tâm mình, điều mà mình vẫn luôn mong đợi. Vậy thì cớ gì mà mình bỗng nhiên ấm ức vô cớ? Mắt mình lại cay xè. Mình chớp mắt liên tục lên, tự nhiên mình thấy ghét Vũ quá!

Mình không cần sự quan tâm của cậu ấy nữa. Mình không còn cần nữa. Liệu Vũ có quan tâm mình thật không, khi mà sáng nay cậu thẳng thắn thừa nhận điều ấy chẳng chút do dự? Lại là điều ấy, mình đã tự nhủ không được nghĩ đến nó nữa cơ mà! Mình đưa tay lên dụi mắt. Mình chưa khóc đâu, thật đấy. Mình cắn môi, kìm nén tiếng sụt sịt đầy ấm ức.

Rồi mặc kệ tiếng gọi đầy ngạc nhiên của Vũ, mình băng qua đường đối diện, đi ngược lại. Vũ hình như muốn đuổi theo mình nhưng không thể. Mọi người xung quanh không mấy ngạc nhiên trước vẻ dáo dác của Vũ. Phải rồi, đâu thiếu những cặp tình nhân giận dỗi, bỏ lại nhau giữa đường lớn? Chỉ là, mình với Vũ chẳng là gì của nhau.

Đúng lúc đèn xanh, những xe đỗ phía sau bóp còi inh ỏi. Hình như ai đó nói gì nên Vũ quay đầu lại. Chỉ vài giây Vũ mất chú ý, mình đã trốn sau một dây nhà. Cậu ấy loay hoay mãi mà không thoát ra được nên đành phải đi tiếp theo dòng người. Ít nhất thì lúc này Vũ chẳng thể quay xe.

Không rõ Vũ có đuổi theo mình không và dù có đuổi theo nhưng có tìm được mình hay không. Mình đi bộ thêm đoạn nữa, bắt một chuyến xe buýt bất kì. Mình thậm chí còn chẳng hề nhìn xem đó là tuyến số mấy. Trên xe chỉ có vài hành khách, mình chẳng chút do dự ngồi xuống một vị trí cũng bất kì nốt. Tựa hẳn người vào ghế, mình đưa mắt nhìn cảnh vật bên ngoài đang trôi qua lặng lẽ.

Chưa tối hẳn mà cả thành phố đã sáng đèn rực rỡ. Chưa đến Giáng sinh mà đâu đâu cũng mang không khí ngày cuối năm. Ừ thì chưa đến Giáng sinh mà lớp mình cũng đã chuẩn bị đủ thứ cho hôm ấy rồi. Năm cuối cấp nhưng những ngày cận kề cuối năm, cả lớp chỉ muốn được xả hơi thư giãn. Như hôm nay, đáng nhẽ chỉ học một tiết Quốc phòng xong về, vậy mà lớp mình rủ nhau ở lại thêm tiết nữa. Đáng ra, mình có thể về trước. Nhưng mình đã ở lại, làm sao mình biết được đáng ra mình nên xin về trước. Làm sao mình biết được mình không nên ở đó?

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Oct 27, 2019 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

cộng đồng 1Where stories live. Discover now