Chương 24

786 128 6
                                    

Author: Thiên Lam Tử Vũ

Chương 24:


Doãn Khởi khuôn mặt trở nên dần ngưng trọng, cậu nắm chặt tay. Holly là đồng bọn của cậu, trước kia nó vì cậu mà chết, lại từng kéo cậu ra khỏi nghịch cảnh, cậu tuyệt đối không bỏ rơi nó.

Nghĩ là làm, Doãn Khởi quay đầu đột ngột ra lệnh cho Ngọc Sinh cùng Vũ Nghiên.

"Hai người sang xe của Chính Quốc ngồi đi. Tôi cần phải trở về cái làng kia."

"Sao lại quay lại, chúng ta khó khăn lắm mới thoát khỏi chỗ kia mà đại ca."

Ngọc Sinh cảm thấy khó hiểu, cái làng giết người máu tanh kia còn có gì khiến Doãn Khởi lưu luyến để quay lại. Bọn họ phải may mắn mới tìm được cơ hội thoát ra, trở về để tìm chết à.

Vũ Nghiên cũng không hiểu, nguy hiểm lúc nãy đại ca nhà cậu trải nghiệm rõ nhất sao lại đường đột muốn trở về chỗ cũ kia.

"Hai người không xuống, vậy để tôi xuống vậy."

Doãn Khởi không trả lời ngược lại đáp một câu rồi mở cửa xe định rời đi. Dù sao tiếng xe sẽ kéo thêm nhiều con tang thi đến, hành động đơn lẻ một mình ngược lại có thể tránh rủi ro nhiều hơn.

Thầm tính toán các khả năng có thể xảy ra trong đầu, Doãn Khởi cắn răng, cậu có thể mường tượng ra tỉ lệ tử vong của mình là rất cao. Đàn lợn rừng điên cuồng đó vẫn đang thời thời khắc khắc vây quanh ngôi làng, giờ nếu trở về cậu sẽ phải đối mặt với chúng. Nếu không phải lúc nãy nó bị phân tán lực lượng chắc bọn cậu còn chẳng thể thoát ra nổi cái làng kia.

Chợt tay cậu bị kéo lại, Chính Quốc đã xuống xe từ lúc nào mặt nghiêm trọng nhìn cậu, phía sau là Hạo Thạc mặt vẫn không cảm xúc gì. Đương nhiên cái thời khắc rối ren này cậu sao có thể nhìn ra lo lắng trong mắt Hạo Thạc.

"Anh định đi đâu?"

"Buông tay, anh đi đưa Holly trở về."

Doãn Khởi giật tay ra đáp lời. Bất quá nhanh chóng cậu lại lần nữa bị kéo lại, hai bàn tay của Hạo Thạc giữ vai cậu không cho cậu di chuyển thêm.

"Nguy hiểm, không thể."

Doãn Khởi nghe vậy dù biết Hạo Thạc quan tâm mình nhưng vẫn không muốn mất thời gian thêm nữa. Cậu vỗ vai hắn tỏ vẻ mọi thứ sẽ ổn thôi.

"Yên tâm chờ ở đây, tôi sẽ về nhanh thôi." Cậu biết là khó khăn, chẳng qua cậu vẫn phải làm, đồng thời cũng không thể đưa mọi người ở đây trở lại nguy hiểm.

"Chỉ là một con chó thôi mà, em sẽ kiếm lại cho anh con khác."

Chính Quốc vừa nói, Doãn Khởi liền thập phần tức giận.

"Im đi, em thì biết cái gì cơ chứ. Một con chó, nhưng là chó của anh. Anh là chủ của nó thì sẽ không bỏ mặc nó."

Thấy Doãn Khởi định bùng nổ, Hạo Thạc liền nhanh chóng kéo cậu vào lòng mình. Đây giống như cái cách mà ngày xưa mẹ cậu thường an ủi vỗ về cậu, tiếc rằng bà ấy không còn nữa.

AllGa || Hắc ámNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ