Chap 30 : Quý trọng mạng sống , tránh xa Thanh Tùng một chút

294 27 3
                                    

Thanh Tùng không trả lời Hoàng Phúc, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm, lạnh lùng hỏi: "Mẹ tôi đâu?"

Trấn Minh bĩu môi nói: "Đón tác giả hội liên hiệp gì gì đó, vội vàng cầm điện thoại ra ngoài rồi. Đúng rồi, lúc đi còn nói tôi chuyển lời tới cậu, nói cậu phải đối xử tốt với Tiểu Ánh Hân của bác ấy. Nếu không cậu chờ chết đi..."

Tay cầm chén trà nắm chặt, chén trà trong tay hắn đương nhiên vỡ nát. Nữ giúp việc bên cạnh đi nhanh đến thu dọn mảnh vỡ.

"Không cần dọn, cút hết xuống cho tôi!" Hồ Lê Thanh Tùng lại cầm một cái nữa ném mạnh, vỡ vụn thành vô số mảnh thủy tinh nhỏ.

Chuyện này là sao vậy? Hoàng Phúc và Trấn Minh trao đổi ánh mắt, lắc đầu tỏ vẻ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau một lúc lâu, bộ mặt cứng ngắc của Hồ Lê Thanh Tùng mới dịu đi một chút, đứng lên.

"Vị soái ca này, sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ là... Tiểu Ánh Hân nhà cậu không hài lòng với kĩ thuật hôn ư?" Hoàng Phúc không đoán được có chuyện nghiêm trọng xảy ra, không sợ chết mà nói đùa.

Chính là câu nói đùa đó lại đem sự tức giận của Hồ Lê Thanh Tùng khơi ra.

" Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!" Thanh Tùng rống giận làm cho Nguyễn Lâm Hoàng Phúc không khỏi sửng sốt. Từ Trấn Minh sợ tới mức chạy ra sau lưng Hoàng Phúc. Hồ Lê Thanh Tùng tức giận, đây không phải là chuyện tốt lành gì.

Nên biết rằng... quý trọng mạng sống, tránh xa Thanh Tùng a!

Trải qua một lúc Thanh Tùng rống như vậy, Hoàng Phúc nghiêm túc đứng lên. Đẩy Trấn Minh đang ôm chặt mình ra đi đến trước mặt Thanh Tùng, một tay khoác lên vai hắn, cong khuỷu tay ôm lấy cổ Thanh Tùng.

"Người anh em a, chúng ta mới sinh ra đã cùng nhau chơi đùa, nhiều năm như vậy trôi qua... còn có chuyện gì dấu nhau sao? Có chuyện gì không vui cứ nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết." Lời nói này của Hoàng Phúc tương đối thành khẩn, nên biết rằng anh rất ít khi thành khẩn như vậy.

Trấn Minh ngước mắt nhìn, phụ họa nói: "Đúng vậy! Thanh Tùng, chúng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn!"

Cúi đầu trầm mặc vài giây, vẻ mặt Thanh Tùng đột nhiên thoải mái. Đưa tay bỏ tay Hoàng Phúc đặt trên vai hắn, tùy tiện nhìn cầu thang, bắt đầu nói: "Thật ra, cũng không có chuyện gì lớn."

Hoàng Phúc và Thanh Tùng không nháy mắt, chờ Hàn Thất Lục tiếp tục nói.

Hắn như cố ý để bọn họ hứng thú một chút, rót trà vào cái ly còn lại trên bàn sao đó nói...

" Quên đi vẫn là không nên nói với các cậu. Không phải lúc nào cũng có chuyện ghê gớm." Giương tay lên, hắn đặt mông ngồi trên sô pha vẻ mặt tự nhiên.

Vẻ mặt hắn đúng là tự nhiên, nhưng Hoàng Phúc và Trấn Minh vừa rồi ngừng thở nghe Thanh Tùng nói phát cái gì đó, kết quả hắn nói được nửa câu... Không, không đến một nửa câu, còn lại không nói gì cả!

Hai người thiếu chút nữa chết ngạt mất!

" Không phải... Thanh Tùng, cậu không được như vậy! Cố ý gợi lửa lên, kết quả chẳng những không dập tắt lửa ngược lại đổ thêm dầu vào lửa. Cậu ngang nhiên làm tổn thương dân thường!" Trấn Minh đi qua đặt mông ngồi bên cạnh ngồi vào Thanh Tùng căm giận nói: "Nếu hôm nay cậu không nói, tôi thực sự sẽ không rời đi! Không đi!!"

"Vậy được rồi, tôi nói..." Thanh Tùng hạ mắt nói.

Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: "Thật ra cũng không có chuyện gì nhiều, chỉ là... tôi bị Nguyễn Ánh Hân cự tuyệt."

Không khí lập tức ôn hòa lại, Hoàng Phúc và Trấn Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tên tiểu tử này cuối cùng cũng nói ra.

"Hóa ra là bị cự tuyệt, nhiều chuyện thật a! Nhìn bộ dáng ngu ngốc lúc nãy của cậu, còn nói cái gì mà... ' con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi'. Cậu cũng quá ngạc nhiên đi?" Hoàng Phúc vẻ mặt khinh thường.

"Đúng! Không phải là cậu nói bị Nguyễn Ánh Hân cự tuyệt sao? Còn cảm thấy bốc hỏa sao? Thật là..." Hai người liếc nhau, đều tỏ vẻ khinh thường.

Đột nhiên, không khí xung quanh dường như bắt đầu hạ nhiệt độ, không khí cũng bắt đầu trở nên quỷ dị hơn.

Thanh Tùng ở trong lòng đếm ngược ba số. 3, 2, 1...

"Cái gì?!" "Cái gì?!" Trầm mặc ba giây, hai người lúc này mới ý thức được Hồ Lê Thanh Tùng đang nói gì. Trấn Minh trực tiếp từ trên sô pha nhảy xuống đất.

Thanh Tùng bất đắc dĩ thở dài nói: " Tôi nói tốc độ phản ứng của hai người không nên như vậy... thật 'nhanh' a? Sau này ra ngoài đừng nói với ai tôi quen hai người."

" Đừng đừng đừng." Trấn Minh đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh Thanh Tùng: "Ngược lại, cậu hãy kể lại tình huống lúc cậu bị cự tuyệt đi a, để chúng ta cùng nghe, vui vẻ vui vẻ a."

Nói xong hắn mới phát hiện mình nói sai, vội vàng lấy tay che miệng lại.

Thanh Tùng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng lên nói: "Tôi chỉ là cho cô ta một cơ hội, cô ta sống ở đây là vì muốn tiếp cận tôi. Hiện tại đương nhiên tôi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt... A, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội nào nữa! Cô ta cũng đừng mơ học được ở Thất Đế Tứ.

"Cậu chắc chắn cô ấy sống ở đây vì muốn tiếp cận cậu?" Cằm Hoàng Phúc hơi nâng lên, chất vấn một câu. Bởi vì anh biết rằng, Nguyễn Ánh Hân không phải là loại người này, hơn nữa... Nguyễn Ánh Hân hình như cũng không thích Thanh Tùng.

Tất cả chuyện này có phải có cái gì đó hiểu lầm không?

"Nếu không thì còn có thể là vì gì?" Thanh Tùng hỏi ngược lại.

"Vậy... cậu không cần vì cô ấy mà chất vấn bạn gái Emma của cậu đi?" Lông mi vừa nhấc, Hoàng Phúc tiếp tục hỏi. Nói thật anh đối với Emma thật sự là không có chút gì ấn tượng, vì cô ta trang điểm quá đậm, hay vì mỗi lần nhìn thấy Thanh Tùng đều tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh.

Ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn ở phòng khách hướng về khoảng không phía xa xa, bên ngoài vẫn là ánh nắng tươi sáng.

Khóe miệng nhếch lên mỉm cười như một ác ma, Thanh Tùng nhẹ giọng nói: "Chẳng những không chất vấn Emma, chỉ sợ tôi còn nhờ cô ta chỉnh vài người..."

"Chuyện này không thể được a Thanh Tùng!" Hoàng Phúc và Trấn Minh cùng kêu lên ngăn cản.

Hoàng Phúc còn bổ sung một câu: "Nguyễn Ánh Hân với cậu chắn chắn là có gì đó hiểu lầm."

"Câm miệng!" Lạnh giọng ngăn lời nói của Hoàng Phúc lại, hắn tiếp tục nói: "Đi, đi tới 'Atlantis'! Còn nữa, sau này đừng ở trước mặt tôi nhắc tới tên con tiện nhân kia! Nếu không, sẽ không là anh em nữa!"

Nói xong, hắn lại lãnh đạm đi ra khỏi phòng khách.

Atlantis thật ra là một quán bar lớn trong thành phố A, thuộc sở hữu của một công ty con của tập đoàn Hồ thị.

Nhìn bóng lưng rời đi của Thanh Tùng, Trấn Minh không có ý kiến, đành phải hỏi Hoàng Phúc: "Làm sao bây giờ a? Tôi có một dự cảm không tốt..."

"Không cần cậu dự cảm tôi cũng biết kế tiếp nhất định xảy ra chuyện không tốt. Quên đi... chúng ta đi theo trước đã, cũng không nên nhắc tới Nguyễn Ánh Hân trước mặt cậu ấy." Hoàng Phúc đành hết cách.

[ChuyểnVer]Này Hồ Tổng , please don't kiss meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ