Trong nhận thức của Hank lúc này Kim Hyuk Kyu an tĩnh ngồi đó mang theo hơi thở cổ xưa tích lũy theo từng năm tháng, thanh nhã nội liễm, âm trầm bình lặng, tuy cậu luôn duy trì vẻ mặt bình thản không cảm xúc nhưng ẩn trong đó dáng vẻ kiêu ngạo, cao quý lãnh diễm của người khác biệt, người mang trong mình huyết thống đáng mơ ước.
Tiếng cười khẽ của Kim Hyuk Kyu đánh tan không khí nặng nề, cậu nhanh chóng áp chế cảm xúc, thu lại biểu tình rối rắm, đã xác định có một ngày sẽ phải đối diện với vấn đề này chỉ là cậu không ngờ sẽ nhanh đến vậy. Kim Hyuk Kyu tìm lại giọng nói không keo kiệt khen ngợi:
"Những người bên cạnh Bae Jun Sik quả nhiên đều là thiên tài."
Hank nhún vai nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, lời nói của anh hoàn toàn là thật; thứ nhất Bae Jun Sik chưa bao giờ hạn chế điều gì với bốn thuộc hạ của mình, hiện tại chỉ là phỏng đoán chủ quan của anh chưa thẩm định độ chính xác anh muốn giao cho thiếu gia kết quả tốt nhất. Thứ hai, điều mà Kim Hyuk Kyu thông minh vẫn mãi mù mờ không hiểu, khi đưa anh đến bên làm thuộc hạ cận thân có nghĩa Bae Jun Sik đã nửa công khai che chở Kim Hyuk Kyu.
Kim Hyuk Kyu chống đỡ cơ thể mệt mỏi đứng dậy đi đến bên cửa kéo rèm, bầu trời đêm Thượng Hải u ám mây mù như trong lòng cậu lúc này. Vì một lí do nào đó Kim Hyuk Kyu đặt biệt thích ngẩn người ngắm trời đêm, không quan tâm trên đó là những ngôi sao sáng, hay vầng trăng bạc lẻ loi. Cậu rõ ràng thanh khiết, sạch sẽ đứng trong đêm như hòa một thể với màn đêm u tối, trầm lắng không bài xích. Hank cảm thấy sự thật xung quanh con người này anh sẽ vượt qua phạm vi nhận thức của anh, một chân tướng khó có thể tưởng tượng nổi.
Kim Hyuk Kyu trầm mặc cất giọng nhẹ tênh
"Những điều anh vừa nói đều đúng nhưng có một điều anh sai."
Hank ngước mắt chăm chú vào Kim Hyuk Kyu chìm một nửa người trong bóng tối. Chỉ nghe người trước mặt cười một tiếng đầy chua chát
"Huyết mạch trường sinh thật sự tồn tại, xuất phát từ Kim gia có tính kế thừa mạnh mẽ, muốn tìm kiếm nó bắt buộc phải tìm kiếm ở Kim gia nhưng nếu người được kế thừa huyết mạch không nguyện ý giao ra thì có huyết tẩy toàn gia, vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng cũng chẳng thu được gì, đây là bí mật ngàn năm nay gia tộc tôi tân tân khổ khổ che dấu."
Kim Hyuk Kyu vẫn vậy khi nói chuyện không bao giờ nhiều lời.
Dẫu biết Kim Hyuk Kyu sẽ không nói toàn bộ nhưng Hank vẫn ngây người trước lời nói ngắn gọn nhưng chứa nhiều tầng ý nghĩa kia, nếu không phải anh từ nhỏ đã được tu dưỡng tốt sẽ không thể nào khống chế biểu cảm của mình. Huyết mạch trường sinh là thứ bao nhiêu người thèm muốn tự nhiên tồn tại dai dẳng, âm ỉ lặng lẽ truyền thừa qua nhiều thế hệ. Truyền thừa, thảo nào trên người Kim Hyuk Kyu luôn mang khí chất cổ xưa thanh lãnh, cao quý, không xuất thân giới thượng lưu, không cố sức biểu hiện nhưng từng cái giơ tay nhấc chân đều thong dong không nhuốm mùi dung tục. Hơi thở trầm lắng trải qua bao nhiêu tang thương cô đọng đè lên đôi vai gầy mỏng manh.
Kim Hyuk Kyu khép đôi mi đen dài phiền muộn, có những điều cậu không hề muốn nói, cũng không được phép tin tưởng bất kì ai để nói. Dòng máu này là tiếp nhận một cách bị động, ép mua ép bán, người vinh hạnh được kế tục cái gọi là huyết mạch trường sinh vĩnh viễn chỉ là một người giữ khóa, vĩnh viễn không có được tự do của riêng mình, dù muốn dù không bắt buộc phải tuân theo vòng quay tuần hoàn do nó quy định. Đây mới là bí mật chân chính - đã là bí mật tất nhiên phải che dấu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu thương này em dành cho ai!
FanfictionMột gia tộc cổ xưa mang trong mình bí mật mà ai cũng muốn khám phá đang trên đà tàn lụi, chàng trai duy nhất kế thừa gia tộc vì một lời hứa mà bị đá ra khỏi cửa đến nhà người ta làm dâu. Một chàng thiếu gia phong lưu của tập đoàn tài chính to lớn, đ...