No.1

922 61 5
                                    

Phạm Vô Cứu trời sinh đã yêu biển, đặc biệt là vùng biển ở phía Đông.

Vốn được trời phú cho khả năng am hiểu hơn người, cùng với gia tài khá đồ sộ từ người cha đã qua đời, Vô Cứu hắn trước giờ rất thuận lợi, trong cả việc học vấn lẫn việc làm. Cha hắn là một doanh nhân thành đạt, qua đời cách nay cũng đã sáu năm. Tài sản cùng với khoản tiền bảo hiểm từ ông ấy đủ để Vô Cứu hắn dư dả dùng nửa đời. Không ít nữ sinh cùng các nam sinh, người thì ngưỡng mộ, kẻ lại ganh ghét, đã từng ngỏ ý muốn kết thân với hắn, đều bị hắn thẳng thừng từ chối, đại khái là không thèm đặt vào mắt. Nhiều người còn bị sự cục súc của hắn dọa cho hoảng sợ, cũng bởi thế mà yếu điểm duy nhất của hắn chính là khả năng giao tiếp. Hắn tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng FEW, dưới tư cách là một nhà nghiên cứu sinh vật biển, và bây giờ hắn đang làm việc cho một sở nghiên cứu gần Làng ven hồ thuộc huyện Whitesand.

Tay xoa xoa trán dương, Vô Cứu vài ngày nay đang rất bế tắc. Công việc của hắn vốn chỉ gói gọn trong việc nghiên cứu về sự thay đổi của môi trường biển và một vài sinh vật biển đặc trưng của vùng Whitesand này, vậy mà gần đây một vài báo cáo về Nhân ngư đã tăng lượng công việc của hắn từ trung bình lên quá tải. Hắn phải xử lí những thông tin được gửi đến sở nghiên cứu, phân định thật giả cùng đi kiểm chứng các hiện tượng, thật sự là đã khiến cho hắn mệt mỏi cả tháng qua. Viện nghiên cứu này chỉ là một nhánh nhỏ của tổng bộ, không hề quan trọng và chỉ tập trung vào những nhiệm vụ nhỏ. Vô Cứu là một nhà nghiên cứu ưu tú, được rất nhiều cấp trên đề cử, việc cậu chôn chân ở cái chốn hoang vắng này bị xem là hoang phí tài năng. Hắn nhiều lần được mời về trụ sở chính nhưng vẫn luôn bơ hết các thư mời. Một phần là hắn ghét nơi ganh đua và khả năng giao tiếp bằng không của mình, phần khác là hắn yêu bầu trời cùng vùng biển huyện Whitesand này. Phạm Vô Cứu trời sinh đã luôn bị thu hút bởi biển cả, nhất là màu tím huyền ảo của nó vào màn đêm, và bầu trời của vùng Whitesand này là nơi đẹp nhất hắn từng gặp. Bây giờ hắn đang đối diện với nguy cơ bị điều đi nơi khác, và hắn không thích việc này chút nào. Nhân ngư là một cái cớ tốt để có thể tiếp tục làm việc ở đây. Mới ban đầu nhận được thông báo, hắn đương nhiên không tin, nhưng vẫn rất hiếu kỳ. Sự hiếu kỳ là à ừ thì sau vài chục lần đi tuần tra biển để kiểm chứng chỉ đổi lại hắn những cơn đau lưng mỏi cơ cùng thất vọng ê chề, hắn hầu như tin vào giả thiết ban đầu của mình.

"Làm đ*** gì có cái gọi là Nhân Ngư chứ!"
.
.
.
"Ái cha cha... ngài Vô Cứu vừa mới nói vài từ không thiện lành nha~"

Bàn tay vỗ lên vai Vô Cứu chả phải ai xa lạ. Đó là Vera Nair - đồng nghiệp của hắn, một trong những đóa hồng hiếm hoi của viện nghiên cứu và cũng là cô gái duy nhất không dậm chân bỏ đi sau khi nghe mấy lời cục súc cùng không tôn trọng của y. Nếu không muốn nói là hắn đã bị vả cho ra bả (for real :)))) Vera là người ngoài mềm trong cứng, đừng nhìn cô thướt tha trong váy ngắn bó sát cùng giày cao gót mà khinh thường. Mặt lúc nào cũng giữ nụ cười tiêu chuẩn vậy thôi chứ cô từng hạ đo ván mấy tên lưu manh từng đến quấy phá gần viện nghiên cứu, giá trị vũ lực đặc biệt cao. Cô quen Vô Cứu từ khi còn trong trường Đại học, tính đến nay có thể nói là bạn lâu năm rồi. Vera rất ưu tú, và giống như hắn, cô cũng rất thường xuyên được đề cử vị trí cao ở tổng bộ. Hắn cũng không biết cô vì cái gì mà bấu víu viện nghiên cứu nghèo nàn này, nhưng hắn biết cô sẽ có lý do đủ chính chắn cho chính bản thân mình...

[IdentityV]Song of the Sea [Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ