C49: Cáo mượn oai hùm

145 14 7
                                    

Trong tình thế này bên phía Điền gia ngoại trừ Điền Dã thật lòng vui mừng vì sự xuất hiện đột ngột của Kim Hyuk Kyu ra thì không một ai có lòng cảm kích trước Bae gia. Bae gia đến nơi nào khẳng định nơi đó sẽ không yên bình, Bae gia không có lòng tốt đi giúp đỡ bất kì ai,  đột nhiên xuất hiện chỉ đại biểu cho việc đến thâu tóm địa bàn người khác. Điền quản gia giơ tay ngăn Điền Dã chạy về phía Kim Hyuk Kyu, những thuộc hạ cấp cao của Điền gia đều biết Kim Hyuk Kyu nhưng tình hình hiện tại không giống trước, Kim Hyuk Kyu bây giờ là người của Bae gia.

Kì thực không thể trách quản gia suy nghĩ nhiều, Điền lão đại không có mặt tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không thể không phòng bị. Họ là thuộc hạ việc quan trọng nhất chính là bảo vệ chủ nhân an toàn.

Điền quản gia hắng giọng, đứng chắn trước Điền Dã đối mặt Hank:

"Bae gia đây là có ý gì?"

Kim Hyuk Kyu thực hiện đúng mười phần chức trách đến dựa hơi Bae Jun Sik, Hank liếc nhanh qua vị đầu xỏ mọi chuyện nhưng im như hến kia hơi bất đắc dĩ xoay cây súng trên tay vẻ mặt ôn hòa cười:

"Bae gia? Các vị đừng hiểu lầm hôm nay chúng tôi theo lệnh thiếu gia tới đây giúp đỡ Điền tiểu thiếu gia a."

Hank vừa dứt câu, xung quanh nổi lên  một trận xôn xao, Lương Hữu lập tức cười lạnh:

"Bae Jun Sik quá ngông cuồng rồi, đây không phải Hàn Quốc cũng không phải Ma Cao để các người làm mưa làm gió muốn đến thì đến muốn đi thì đi."

Câu trả lời của Hank ngụ ý hôm nay họ đến đơn thuần là việc riêng của Bae Jun Sik dùng danh nghĩa bản thân cậu chứ không dùng danh tiếng Bae gia, không đại diện cho Bae gia. Thứ hai họ tới đây để trợ giúp Điền Dã chứ không giúp Điền gia, đảm bảo quyền lợi của Điền Dã, đưa cậu nhóc lên nắm quyền. Nếu không phải Điền Dã Điền gia sống chết họ không quản, nhưng nếu Điền Dã thuận lợi đoạt được quyền lực và phải đối mặt trước nhiều nguy cơ họ tuyệt đối không đứng ngoài cuộc. Nói ngắn gọn là đám người này làm việc tư, đến vì Điền Dã.

Các ông lớn Thượng Hải có mặt đều nghe ra ý trên mặt chữ, lấy Lương Hữu làm đầu Lâm Chí phe Điền Chí Trung cũng lớn tiếng:

"Thiếu gia nhà các vị phải chăng rất rảnh rỗi? Chuyện của Điền gia không làm phiền người ngoài quan tâm. Tôi nói này tiểu thiếu gia, Bae thiếu gia người ta đặc biệt vì cậu mà ra mặt đấy, cậu có vẻ rất được lòng người nha."

Lời nói mang ý khinh thường, ám chỉ rõ ràng của Lâm Chí khiến không ít kẻ dùng ánh mắt hiểu rõ đảo tới đảo lui trên người Điền Dã. Kim Hyuk Kyu chợt mở đôi mắt hẹp dài u ám nhìn ông ta. Lương Hữu thầm mắng một tiếng ngu ngốc, nếu Bae Jun Sik chỉ vì Điền Dã thì cái vị đang im lặng làm bình hoa kia cũng chạy tới làm gì, rõ ràng là Kim Hyuk Kyu mới là người vì Điền Dã mà đến. Làm lão đại danh tiếng thứ hai ở Thượng Hải một chút tâm nhãn phải có, gã nhanh chóng lên tiếng:

"Lâm Chí ông già rồi chẳng lẽ mắt cũng lão theo à, ông không thấy thiếu phu nhân còn ngồi đây sao?"

Lương Hữu có ý tốt thế nhưng Lâm Chí hiển nhiên không muốn nhận, lão cảm thấy Điền Chí Trung chỉ thiếu một bước chân sẽ chạm đến chiếc ghế quyền lực Điền gia lại bị đám người này quấy rối, cơn tức giận và nóng vội đã thiêu đốt lí trí. Lại thấy Bae thiếu phu nhân trong lời đồn chỉ là một người mang dáng vẻ đẹp đẽ không có chút uy lực, ngồi một chỗ để mặc cho thuộc hạ tùy ý dàn xếp, trên dưới cao thấp lộ ra một bộ dáng vô hại. Chung quy già rồi tính nhẫn nại không sánh bằng lúc trẻ nữa. Ông hừ lạnh:

Yêu thương này em dành cho ai!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ