Chương 7 - Gia đình

2.4K 237 12
                                    

Một vài hành khách đầu tiên đã ra khỏi ga tàu. Joohyun đứng đợi ở bảng chỉ dẫn gần cửa ra vào ga như đã hẹn với mẹ, cảm giác mong ngóng khó tả sau thời gian dài không gặp. Đợi khoảng 10 phút thì bóng dáng mẹ thấp thoáng phía xa, trên tay lỉnh kỉnh rất nhiều túi đồ. Chạy vội lại đỡ, Joohyun lại phát hiện ra một cái đuôi quen thuộc không kém. Yerim mặt mày quạu quọ cũng cầm trên tay thêm một cơ số túi nữa.

Lấy bớt vài túi đồ trên tay mẹ và Yerim, Joohyun nhìn hai người rồi phì cười.

"Hai người định dọn nhà lên Seoul luôn ạ, sao mẹ mang nhiều đồ vậy?"

"Mẹ mang đồ ăn cho chị đó. Nãy giờ em xách mỏi tay." Mặt chưa bớt hậm hực, Yerim phồng má lên trách Joohyun. Joohyun thấy vậy thì lại mỉm cười, vì tay đang cầm đồ nên chẳng đưa tay lên nhéo má nó được, đành dùng hông huých con bé một cái. Yerim đã là sinh viên năm hai đại học, nhưng hai chị em vẫn trêu đùa nhau bằng những hành động trẻ con như khi còn bé.

Bà Bae dừng lại một chút để nhìn con gái lớn từ đầu đến chân, sau đó bà đặt hết những túi đồ xuống đất, rồi nhẹ nhàng đến ôm Joohyun vào lòng.

"Con ăn uống làm sao mà ốm đi rồi này."

Chỉ cần một cái ôm, mà Joohyun từ một cô gái 28 tuổi vụt nhỏ lại thành đứa con gái bé bỏng ngày nào. Joohyun tựa đầu vào vai mẹ, mắt đỏ hoe. Mỗi lần gọi điện đều tỏ ra vui vẻ, đều trấn an mẹ rằng cuộc sống ở Seoul rất ổn, chị sợ mẹ lo lắng mà không dám nói mình nhớ mẹ, nhớ nhà nhường nào. Cuộc sống ở Seoul dù có vui bao nhiêu, có ổn cách mấy, thì không thể trọn vẹn vì thiếu vắng vòng tay ôm và mùi hương quen thuộc của mẹ.

Yerim chứng kiến cảnh tượng này thì lại chép miệng rồi tỏ ra chán nản.

"Mẹ, chị Hai, đây đang là nơi công cộng, hai người bớt mùi mẫn đi. Con xấu hổ lắm."

"Cái con bé này. Không phải con nằng nặc đòi đi cùng mẹ lên thăm chị sao?" Khẽ buông Joohyun ra, cúi vội xuống lấy mấy túi đồ để Joohyun không nhìn thấy mắt mình cũng đang rơm rớm.

Yerim hết nhìn mẹ, nhìn chị rồi lại lắc đầu. Tình cảm dạt dào như vậy thì tại sao không tự nhiên mà thể hiện ra, lại cứ để ở trong lòng. Ở nhà, thỉnh thoảng con bé đi ngang phòng lại thấy mẹ lục mấy bài báo của Joohyun được đăng trong tạp chí địa phương ra đọc, vuốt phẳng phiu rồi cất giữ cẩn thận, chưa kể vài bữa lại lên phòng Joohyun dọn dẹp thật sạch sẽ dù đến tết chị mới về lại.

--

Seungwan sáng có lên công ty lấy một ít tài liệu cô để quên, dự định cuối tuần ở nhà sẽ tranh thủ rà soát lại nội dung cho các bài viết chuẩn bị đưa lên website công ty. Vừa vào phòng cất đồ thì nghe tiếng mở cửa, sực nhớ ra hôm nay mẹ của Joohyun sẽ đến, liền chạy ra chào.

"Con chào cô Bae." Seungwan lễ phép cúi đầu chào.

Bà Bae sau khi loay hoay cởi giày và tạm đặt mấy túi đồ xuống đất thì ngẩng mặt lên nhìn. Lần cuối bà gặp Seungwan đã khá lâu, khi cô còn là một đứa bé tầm 3 - 4 tuổi.

"Seungwan à, con lớn lên thật xinh đẹp. Ngày trước cô gặp con chỉ cao bằng chừng này thôi."

Bà Bae đưa tay ước lượng chiều cao của Seungwan khi còn bé, rồi lại thuận tay vỗ mông cô vài cái. Nụ cười tươi của Seungwan vẫn được giữ nguyên nhưng có chút méo mó sau hành động vừa rồi của bà Bae. "Cô Bae cũng giống y như mẹ, vì ít có thời gian gặp Seungwan nên cứ có cơ hội là vỗ mông cô liên tục dù ở chốn đông người. Mẹ, cô Bae, xin đừng làm vậy, con đã lớn." Seungwan ấm ức nghĩ thầm trong đầu.

Để em gần chịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ