Cô ấy hiện tại ở đâu?
Nghe thấy vấn đề không chút phức tạp này, hốc mắt Âu Dương Kiện Vũ lập tức đỏ lên, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, nước mắt sẽ trào ra, "Mẹ, con cầu người, đừng hỏi lại con chuyện cô ấy nữa."
"Kiện Vũ, mẹ nghĩ muốn giúp con." Hạ Tiểu Thỏ nhìn biểu tình làm người đau lòng của hắn, chân thành nói, "Mẹ hy vọng con được hạnh phúc, nói cho mẹ nghe chuyện của cô ấy, mẹ sẽ đem hết toàn lực tìm, đem cô ấy trở về bên con."
"Mẹ, mặc kệ tìm kiếm như thế nào cũng sẽ không tìm thấy cô ấy. Mặc kệ mẹ giúp con như thế nào, cô ấy cũng không có khả năng trở lại bên con." Hắn kiệt lực chịu đựng không khóc ra, chua xót nói, "Cô ấy đã chết, 789 ngày trước cô ấy đã mất đi, đúng vào ngày con cự tuyệt cô ấy."
"......" Hạ Tiểu Thỏ trăm triệu không nghĩ tới kết quả là dạng này, khuôn mặt đầy kinh ngạc, giật mình.
"Mẹ, con của người thật sự thật đáng chết, rõ ràng tình yêu ở trong lòng bàn tay của con, con đều không phát hiện ra." Tự trách bản thân đã đến cực điểm, tình cảm ẩn sâu nhất trong nội tâm trong khoảnh khắc tất cả bùng lên, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt nam nhi thống khổ tràn ra.
"Kiện Vũ......" Từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay, Hạ Tiểu Thỏ chưa bao giờ thấy hắn khóc, bây giờ nhìn thấy hắn lệ rơi đầy mặt, bộ dáng thống khổ thì thật sự đau lòng, vội vàng đứng lên, đi đến bên cạnh hắn ôm đầu của hắn vào lòng, không một tiếng động an ủi hắn.
Ngay lúc này, Mạc Hoa Khôi đi vào phòng thuê, nhìn đến Âu Dương Kiện Vũ chảy nước mắt, khóe miệng trễ xuống, vẻ mặt kinh ngạc, "Ca, ngươi làm sao vậy?" Hắn nghi hoặc hỏi, đi đến bên cạnh Hạ Tiểu Thỏ, "Mẹ, lúc con không có ở đây, mẹ cùng ca ca đã nói những gì? Mẹ giáo huấn ca ca sao?"
"Cái gì mà giáo huấn? Ca ca của con lâu quá không gặp mẹ, bây giờ quá kích động mà thôi." Hạ Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, vỗ về đầu Âu Dương Kiện Vũ, mỉm cười nói.
"Không thể nào?" Mạc Hoa Khôi nửa tin nửa ngờ, nhíu nhíu mày, mang chút ý cười nhìn chằm chằm mặt Âu Dương Kiện Vũ, "Ca, ngươi nhìn thấy mẹ mà có cần thiết kích động như vậy không? Từ nhỏ đến lớn ta còn chưa từng thấy ngươi khóc đâu, ha ha, hôm nay cuối cùng thấy được, thật là mở rộng tầm mắt!"
"......" Hạ Tiểu Thỏ vẻ mặt vô ngữ.
Nói với Hạ Tiểu Thỏ những lời chưa bao giờ nghĩ sẽ nói ra, Âu Dương Kiện Vũ cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều, vốn định thống thống khoái khoái khóc một hồi, khó khi nào được phát tiết một chút cảm xúc, nhưng có Mạc Hoa Khôi ở đây, như thế nào cũng vô pháp khóc thêm, hắn ngừng khóc, nhìn Hạ Tiểu Thỏ cảm tạ, "Mẹ, cảm ơn mẹ."
Hạ Tiểu Thỏ đạm cười không nói.
"Âu Dương Kiện Vũ, ngươi vì cái gì mà nói cảm ơn với mẹ?" Mạc Hoa Khôi nghĩ mãi không ra.
"A, bởi vì mẹ mang nặng mười tháng mới sinh ra ta, ta đương nhiên muốn cảm ơn." Âu Dương Kiện Vũ nhìn nhìn.
Nghe lời này, Mạc Hoa Khôi cũng cao hứng cười rộ lên, "Vậy à, vậy ta đây cũng muốn cảm ơn mẹ."
BẠN ĐANG ĐỌC
|EDIT - HOÀN - NP| Một tiểu yêu tinh bốn con sói đói - Dã Sắc
Lãng mạnTác giả: DÃ SẮC Bản gốc: 127 chương (đã hoàn) Edited: Cutimap Nguồn: Mễ Trùng - wikidich === Biến cố lớn xảy ra khi cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tỉnh lại thì phát hiện biến đổi lớn trên khuôn mặt của mình, cô đã hoàn toàn đã thay đổi, thành một nữ...