Hitagi ( Xử nữ) hăng máu, cô cười hớn hở, ném quả bong lên cao che đi ánh mặt trời trời chói lóa rồi tung nó bay thật nhanh qua cho Eri ( Bảo bình):
- Tiếp đi, Eri!
- Trời ơi! Tớ mệt lắm rồi đó!
Eri ( Bảo bình) thở dài, cố gắng tung nó qua cho đồng mình Akaira ( Nhân mã). Cú trợ bóng của Eri ( Bảo bình) khá siều nên nó chưa kịp đến Akaira ( Nhân mã) đã rơi xuống. Akaira ( Nhân mã) và Ichi ( Thiên bình) hoảng hốt cùng lao đến đỡ bóng.
“ Bộp” – cả hai đâm sầm vào nhau, té chỏng chơ. Hitagi ( Xử nữ) bật cười như muốn chảy nước mắt:
- Thật tình luôn! Hahahaha!
- Cậu có biết luật chơi không vậy hả?
Akaira ( Nhân mã) nổi giận, ôm chặt bên trán sưng táy. Ichi ( Thiên bình) cũng “ trọng thương” không kém:
- Tôi cũng trấn thương chứ bộ!
Quả bóng bị họ đẩy lên cao. Mọi ánh mắt ngước lên nhìn, hồi hộp. Một lần nữa nó che đi mặt trời, họ chìm vào vài giây trong bóng tối. Tawashi ( Ma kết) nhanh chóng đón bóng và tung một cú thật mạnh qua Hitagi ( Xử nữ). Một thằng nhóc trong CLB hoảng hốt chạy đến, hét lên dữ dội:
- Kuroto xảy ra chuyện rồi!
Nghe như tiếng sét bên tai. Từ lúc đầu, Hitagi ( Xử nữ) đã cảm thấy bất an nhưng không ngờ chuyện ấy đã đến thật. Cả bọn ngưng động, đổ dồn mắt về phía thằng bé kia. Quả bóng vẫn bay, bay thật nhanh trong khoảng không gian tưởng chừng vô tận. Tawashi ( Ma kết) hoảng hốt, hét lên:
- Cẩn thận!
Hitagi ( Xử nữ) vẫn ngây người ra, đờ đẩn, cô không còn nghe gì được nữa.
“ Bốp” – quả bóng va mạnh vào vai Hitagi ( Xử nữ), cô ngã xuống, ôm chặt vai, đau đớn.
Cả bọn tái mặt, chạy đến. Mojita vội đỡ Hitagi ( Xử nữ) đứng lên, hoảng hốt khi thấy những giọt nước mắt kia lăn dài trên gương mặt cúi gầm của Hitagi ( Xử nữ):
- Chị… chị Hitagi!
Một cảm giác sợ pha tí kinh ngạc bao trùm không khí. Eri ( Bảo bình) chạy đến xem xét, lo lắng:
- Vai cậu không sao chứ?
- Eri… Eri ơi!
Hitagi ( Xử nữ) khóc nức lên, ôm chặt lấy Eri ( Bảo bình).
Zuhana ( Kim ngưu) và Misaki ( Song ngư) ra hiện trường vụ án. Thi thể của một cậu bé đã được phủ mảnh vãi trắng toát, lốm đốm màu máu đỏ tươi, đang đông cứng lại lạnh ngắt. Gần đó là một chiếc xe đạp nằm chỏng chơ cùng một vài quả bóng chuyền nằm lăn lóc. Trên đó vài bước là một vũng máu loan ra, đang thấm dần vào mặt đường và một con dao găm nằm giữa lạnh lùng, khốc liệt. Mặt trời gọi bóng xuống đó và bị con dao kia đâm ngang thay cho một lời cảnh báo.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ 12 chòm sao] Khi gián điệp gặp gián điệp
ActionOpen: Cuộc sống vốn không thể đoán trước... Nếu có thể cho tôi biết trước tất cả... tôi sẽ không còn muốn sống nữa! Chẳng có gì thú vị cả! Nhưng giờ quan niệm ấy bị lung lay bởi... tôi muốn biết trước tình cảm của anh... Dù có cố gắng tôi cũng không...