Chapter 10: CHÚNG TA Ở BÊN NHAU NHÉ?

2.4K 157 14
                                    













Không khí im lặng nhưng chẳng hề có chút đáng sợ nào ở đây cả. Từ cuộc nói chuyện tưởng chừng như kéo dài bằng cả quãng thời gian xa cách, Irene lẫn Wendy đều hiểu mỗi người nên dừng lại ở đâu để tạo ra một khoảng lặng cân bằng.


Cả hai trở về căn hộ của Wendy, như một sự ăn ý đến trên cả tuyệt vời, không ai bảo ai, họ tự tìm không gian riêng cho chính mình. Một cách tự nhiên nhất, Irene gột rửa sự mệt mỏi và nhức nhối bằng làn nước ấm trong khi đó Wendy hỗ trợ sự tỉnh táo của bản thân bằng một ly nước đá. Khi Irene bước ra khỏi phòng tắm, Wendy đã nằm ở góc giường bên trái. Wendy xoay lưng lại phía cô nhưng mép chăn bên phải lại được tinh tế kéo gọn lên một góc để dành chỗ cho cô. Irene nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng sau đó lại hít thở thật sâu trước khi nằm xuống bên cạnh Wendy.


Wendy xoay người lại khi cảm nhận được Irene đã nằm xuống bên cạnh cô. Một ánh mắt không rụt rè được ánh đèn ngủ nhẹ nhè hắt sáng khiến Wendy quyết định nhường quyền phá vỡ bức tường im lặng này cho Irene.


"Tôi không muốn chơi nữa SeungWan..." Irene chậm rãi nói từng chữ một và như thể Wendy cũng đã sẵn sàng cho câu trả lời này. Đôi tay cô ấy ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Irene, hơi ấm toả nhiệt lượng từ lòng bàn tay Wendy khiến gò má của Irene đỏ ứng.

"Bị tôi làm cảm động rồi ư?" Wendy khẽ xoa hàng lông mày đang nhíu lại của Irene và hỏi.

"Chơi không vui nữa..." Irene khẽ mím môi lại nói và Wendy nhìn thấy sự do dự thoáng qua trong ánh mắt của cô nàng.

"JooHyun, đây là sự lựa chọn không phải một vụ cá cược. Vậy nên chị phải có trách nhiệm với lời nói của mình. Chị hiểu tôi mà đúng không? Tôi sẽ không nhân nhượng lần thứ 2." Giọng nói của Wendy rất kiên quyết, cô quyết định lấn tới đánh tan phòng tuyến cuối cùng của cô gái trước mặt mình.

"Liệu có ổn không nhỉ?" Irene ngập ngừng...

"Chỉ cần chị không hối hận là được." Như thể không cho Irene cơ hội để tính toán, sắp xếp mọi thứ, Wendy vội vã kéo Irene vào lòng mình. Một cái ôm thật chặt, rất chặt, cánh tay có lực của Wendy siết lấy thân thể mềm mại của Irene, không một khe hở, không thể tẩu thoát...





...





"Cô không sợ tôi từ chối cô một lần nữa sao?" Irene tò mò nhìn Wendy, còn Wendy chỉ mỉm cười.

"Chị có cơ hội từ chối tôi sao."

"Tại sao không chứ?" Irene nhíu mày khó hiểu còn Wendy chỉ nhìn về phía xa bằng ánh mắt vô định.

"Đừng nói với tôi, cô không hận tôi chuyện 7 năm trước nhé. Dù sao tôi cũng chưa từng từ chối ai thô bạo như thế cả."

"Bởi vì ngay cả cơ hội để nói ra chị cũng nhất quyết không dành cho tôi. Sự vinh dự được quý cô Bae Irene từ chối, tôi đây cũng không có." Wendy khép hờ một bên mắt và nhìn dáng vẻ giả ngơ giả ngẫn của Irene.

"Vậy là tôi đã không làm điều tàn nhẫn đó. Tôi đã tự trách oan mình mấy năm nay rồi." Đôi mắt Irene vừa đảo liên hồi vừa quan sát biểu hiện của Wendy nhưng đáp lại cô là bầu không khí im lặng có phần hơi đáng sợ.

[WENRENE] [IRENDY] [TRANS] 21299194Where stories live. Discover now