Chap 3: Brian

1.4K 103 10
                                    


Thời gian cuối năm, công việc ngày càng bận rộn. Các cuộc họp và xã giao ngày càng tăng lên, cả cậu và Hạ tổng đều bận đến sứt đầu mẻ trán. Hạng mục nhà hàng năm sao do cậu phụ trách cũng đang trong giai đoạn hoàn thành, vốn là người khó tính và yêu thích sự hoàn mĩ. Cảm giác giống như giấc mơ từ thời niên thiếu đang trở thành hiện thực khiến cậu dường như dồn hết tâm trí vào nó.

Mối quan hệ giữa cậu và Hạ tổng vẫn không có gì xảy ra, dường như câu chuyện đêm ấy chẳng còn tồn tại. Cảm giác giống như cả hai chỉ nói chuyện trong cơn say, khi tỉnh lại không ai đủ sức để quan tâm.

Hạ Thiên vẫn là người cuồng công việc như vậy. Gánh trên vai một nửa di sản của Hạ gia ở tuổi đời còn khá trẻ, anh dường như không có thời gian sống riêng cho bản thân.

Cuối năm, những cuộc tiếp khách ngoại giao dường như rút cạn kiệt sức của anh. Nếu cậu không đau lòng thì là nói dối.

Thời gian cậu ở nhà anh tăng thêm nhiều hơn một chút, đơn giản chỉ là nấu thêm một số món ăn bổ dưỡng lúc anh làm việc khuya, hay bát canh giải rượu lúc anh đi nhậu về hoặc là một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng, có khi là hộp Bento cho bữa trưa. Với tư cách là một bảo mẫu của Hạ tổng, cậu không thể lơ là trong việc chăm sóc sức khỏe của anh dù chỉ một giây.

Hạ Thiên dường như đã quen với sự hiện diện thường xuyên của mái tóc đỏ trong ngôi nhà rộng lớn. Thậm chí anh không cảm thấy phiền khi một góc của phòng khách biến thành nơi làm việc của vị trợ lý nhà mình. Vào cuối tuần, hình ảnh cậu lười biếng cuộn trộn mình trên tấm thảm ngủ sau một buổi làm việc mệt mỏi còn khiến anh mỉm cười hạnh phúc.

Cũng giống như bây giờ, tuy là vào ngày nghỉ nhưng câu và anh vẫn phải làm việc. Anh ngồi ở quầy bar trong phòng bếp, đôi mắt hờ hững quan sát vị trợ lý của mình đang trong một cuộc họp với nhà cung cấp trang trí nội thất. Tấm thảm giữa nhà bày bộn đủ các mẫu phẩm của phòng bếp và đồ trang trí cho nhà hàng. Anh nhìn cậu cẩn thận lựa chọn từng loại, so sánh chất lượng và công năng của từng sản phẩm. Sau đó, giọng nói từ tính nhưng không kém phần lạnh lung trao đổi với đầu dây bên kia. Hạ Thiên nhận ra, Quan Sơn đã không còn là Nhóc Mạc năm xưa nữa...Duy chỉ có đôi mắt sáng như ánh sao khi nói về nhà hàng là vẫn còn đó...và cái cau mày sâu sắc dường như đã trở thành thương hiệu...

Đẹp...

Nam tính...

Gợi cảm...

Hạ Thiên không biết mình đã nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt bao nhiêu lâu...

Anh đưa tay lên xoa nhẹ vào vầng Thái Dương, không thể hiểu nổi bản thân đang nghĩ gì mà đi đánh giá một người đàn ông khác. Lòng tự dối lòng đó không phải là người mà anh yêu...

Bên kia, Quan Sơn vẫn không hay biết gì chỉ chuyên tâm vào công việc của mình. Đến lúc ngẩng đầu lên, anh bắt gặp cốc nước đang đưa đến trên môi anh.

"Uống chút nước đi trợ lý Mạc" – giọng Hạ Thiên có chút dịu dàng. Bàn tay vẫn giữ nguyên tư thế để ly nước trên môi cậu.

(Fanfic 19 days ĐenCam) Mộng Tình NhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ