Chương 8: Nhiếp Nhị chán sống rồi

6.8K 541 225
                                    

Lúc gần tới Bất Tịnh Thế, Lam Hi Thần vốn muốn thả Giang Trừng xuống tự ngự kiếm, dù sao Giang Trừng trước nay luôn chú trọng mặt mũi, đương nhiên không nguyện để lộ vẻ mềm yếu trước mặt ngoại nhân. Vậy mà không ngờ Giang Trừng lại làm như không có chuyện gì, thản nhiên lắc đầu:" Tới đây rồi còn giả bộ gì nữa, ta sợ gì lời qua tiếng lại của mấy kẻ rảnh hơi đó."

Lam Hi Thần nghe vậy, đương nhiên cực kì hào hứng ôm lấy hắn đáp xuống Thanh Hà Nhiếp Thị.

Hạ nhân thấy người tới lại Trạch Vu Quân, trong lòng còn ôm theo một Tam Độc Thánh Thủ, lập tức nhanh chân chạy đi thông báo với tông chủ nhà mình.

Nhiếp Minh Quyết nghe tin liền ra nghênh đón, cực kì sảng khoái mời hai người tới chính điện làm khách.

Chờ bóng ba người khuất dần, hạ nhân xung quanh mới dám thầm thì to nhỏ.

" Nha! Ngày gì tốt lành vậy, cùng lúc được gặp cả Trạch Vu Quân cùng Tam Độc Thánh Thủ, đẹp trai chết mất. Có khi nào chốc nữa cả Hàm Quang Quân cùng Di Lăng Lão Tổ cũng tới không a." Một nha hoàn ôm mặt cảm thán, lập tức nhận được tiếng hô hào hứng ủng hộ của mọi người xung quanh.

" Xem ra mấy quyển tiểu thuyết ta mua cũng không quá lừa người, ngươi xem Trạch Vu Quân còn ôm người ngự kiếm tới, tình cảm biết bao, so với Tông chủ cùng Mạnh tiên sinh còn tốt hơn nhiều." Một nha hoàn khác vỗ tay nói.

" Đúng đó, không phí công lão nương bỏ tiền lương nửa tháng mua cả bộ đọc dần. Trên đời thật sự có chân ái a."

" Ở đó mà mơ tưởng, chân ái cũng không tới lượt ngươi đâu."

Tiếng cười đùa liên tục vang lên, môn sinh Nhiếp gia tình cờ đi qua nghe được không nhịn được đỡ trán:" Ngươi nói các nàng có phải đều có bệnh không? Ở đó rảnh hơi ngóng trông nhà người khác tình cảm, hỏi sao mãi không gả được."

" Biết sao được, đầu năm nay đoạn tụ rất được ủng hộ nha. Ngươi không biết Thanh Hà Nhiếp Thị chúng ta nguồn bạc lớn nhất là gì hả? Chính là nhờ các nàng đó." Môn sinh đi cạnh thản nhiên thốt ra một câu, sau đó cũng không nhịn được xoa cằm cảm thán:" Vẫn là Nhị thiếu gia có con mắt tinh tường, viết sách mà hốt được nhiều bạc vậy, người nhất định là người duy nhất trong tu tiên giới làm được a."
***
" Hắt...xì!"

Nhiếp Hoài Tang đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm:" Kẻ nào thất đức vậy, dám nói xấu sau lưng ta?"

Hắn quá chú tâm suy nghĩ nội dung cho quyển sách sắp tới, không để ý tới người qua đường, bên vai lập tức va phải ai đó, liền quen miệng nhận lỗi:" Vị huynh đài này, thật xin...."

" Nhiếp huynh!"

Hắn chưa nói xong lại nghe thanh âm khá quen thuộc gọi mình, lập tức ngẩng đầu nhìn thử, nhận ra người nọ cũng vô cùng hào hứng hô to:" Ngụy huynh a!"

Hồ bằng cẩu hữu gặp nhau, mừng sao kể siết, nhưng Nhiếp Hoài Tang vừa mới vươn tay định ôm đồng đạo một cái thắt chặt tình huynh đệ, lại bị ánh mắt lạnh như dao của vị Hàm Quang Quân nào đó lập tức chém đứt, ngượng ngùng thu tay:" Ngụy huynh, cơn gió nào thổi huynh cùng Vong Cơ huynh tới đây vậy? Cũng không báo cho chúng ta một tiếng để chuẩn bị nghênh đón."

( Hi Trừng P3) Bảo Bảo của chúng taNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ