Khua một hồi không trúng bất cứ cái gì, mồ hôi lạnh toát đầy đầu, anh Tất dừng lại, thở hổn hển nhìn ra ngoài sân trăng sáng vằng vặc không một bóng người.
-Lạy cậu, lạy mợ...
Lúc này âm thanh đột nhiên sát gần bên, một luồng khí lạnh thổi ngay tai khiến anh Tất giật nảy mình đánh rơi cả dao, quay đầu nhìn. Một khuôn mặt nhầy nhụa máu thịt trợn trừng, tròng mắt trắng dã đang nhìn anh ta.
Anh Tất hét lên một tiếng, ngã vật xuống. Hai bóng ma toàn thân ướt sũng, trương phềnh, tái nhợt chầm chậm kéo lê từng bước đến gần anh Tất.
-Lạy cậu, lạy mợ, cho cháu về quê... Sao giết cháu ngoài rừng, ngoài suối...
-Không... không...
Anh Tất ú a ú ớ. Hai bóng ma lại gần từng bước một, chúng giơ bàn tay nhỏ xíu vẫn còn nhỏ nước tong tỏng về phía anh ta.
-Cậu ơi, đi với chúng cháu!
-Không, không, không!
Anh Tất hét toáng lên, tay quơ cào lung tung. Đột nhiên anh ta chạm phải cái dao quắm mới rơi khỏi tay lúc nãy. Vừa lúc đó, một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai anh ta.
-Mình...
Anh ta hét toáng lên, tới tấp vung lưỡi dao quắm vào phía phát ra âm thanh. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một mùi tanh nồng nặc xộc đến, khiến đầu óc anh ta càng hoảng loạn, càng ra sức quơ chiếc dao quắm loạn xạ. Anh ta nhắm nghiền hai mắt, điên cuồng chém. Âm thanh yếu ớt của trẻ con vẫn vang vọng bên tai.
-Cậu ơi, mợ đi theo chúng cháu rồi, cậu đi thôi...
Nghe thấy vậy, anh Tất hoảng hốt mở mắt ra. Ánh trăng ngày mười sáu sáng vằng vặc, soi rõ thân hình be bét máu của chị Tất. Anh Tất rú lên. Trên người chị Tất có hàng chục nhát chém sâu hoắm, máu tuôn xối xả thành vũng quanh thân chị ta. Hai mắt chị Tất trợn trừng như không tin nổi trước cái chết đột ngột của bản thân.
Hai đứa trẻ khuôn mặt rữa ra từng tảng thịt, đôi mắt trắng dã đứng ở góc nhà, nhe răng cười quái gở.
-Cậu ơi, đi thôi!
Tiếng chó sủa dồn dập, tiếng bước chân, tiếng người í ới, nửa đêm thanh vắng nhưng nơi xóm nhỏ vô cùng huyên náo. Nguyên nhân là do vừa rồi hàng xóm nghe thấy những tiếng ồn quái lạ từ nhà anh Tất nên chạy qua xem thế nào. Những ngọn đuốc sáng trưng được đốt lên. Những người chạy đến đều kinh hãi trước khung cảnh trong căn nhà tranh của anh Tất.
Hai xác người be bét máu, trên thân mỗi người là hơn chục nhát chém nông sâu, máu vẫn không ngừng rỉ ra từ những vết chém, tạo thành vũng loang tối thẫm. Mắt hai vợ chồng anh Tất đều trợn trừng. Mấy người đàn ông bạo gan bước đến gần, cúi người nhìn hai cái xác.
Không ngờ anh Tất vẫn còn sống. Anh ta ngáp ngáp, hơi thở đứt quãng, một người cúi sát xuống mới nghe rõ anh ta nói.
-Thằng Cu, cái Tý, cậu giết hai đứa, cậu giết hai đứa...
Người kia nghe xong câu ấy, nói lại với mọi người, ai cũng tái mặt. Hóa ra vợ chồng nhà Tất nói dối! Bọn họ đã giết hai đứa trẻ mồ côi chứ không phải đưa chúng đi tìm cha. Đêm nay có lẽ hai đứa trẻ ấy đã về đòi mạng hai cậu mợ bất lương của mình.
Một cơn gió thốc mạnh tới, thổi tung một vạt mái tranh tạo thành âm thanh lào xào, tiếng cú mèo kêu lên thê lương phía sau vườn rồi vụt bay mất.
Người làng bán thửa ruộng cằn cỗi nhà anh Tất đi để lo ma chay cho hai vợ chồng. Câu chuyện về hai người cậu mợ độc ác giết cả cháu ruột của mình lưu truyền trong dân gian. Có người còn đặt bài vè cho nó. Nhưng lâu dần, người ta không nhớ nội dung câu chuyện nữa, chỉ còn bài vè vẫn được nhắc đến.
Dung dăng dung dẻ
Dắt trẻ đi chơi
Đến cổng nhà trời
Lạy cậu, lạy mợ
Cho cháu về quê
Cho dê đi học
Cho cóc ở nhà
Cho gà bới bếp
Xì xà xì xụp
Ngồi sụp xuống đây