Chương 51-2:

2.4K 105 6
                                    

"Răng rắc." Tiểu yêu tinh cắn khoai, tạm dừng hai giây, "Bạn trai cậu mua váy nhãn hiệu XX trong hệ hoa hồng? Cả nước cũng chỉ có hai chiếc! Anh ấy là con nhà giàu sao?"

Tiếng thét này, lập tức làm cho mấy người ngồi chung quanh không để ý trong nháy mắt ngồi thẳng người, xoay cổ nhìn phía sau.

Các cô đều không tin: "Bạn trai vừa đẹp vừa có tiền như vậy. . . . . Quả thực nhân gian khó tìm!"

Giang dịch khải hắc hắc hai tiếng nói: "Các cô đủ rồi đấy, đừng nhìn, bạn trai vừa đẹp vừa có tiền là của người ta, không có quan hệ gì với các cô."

"Dựa vào, tôi đây phát hiện bạn trai của tiểu tỷ tỷ thật sự siêu cấp soái, tôi mới vừa nhìn, dựa vào, tôi thích nha, loại hình này."

Các cô nhìn xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, chỉ thấy Tiết Nhượng ngồi ở trên ghế bên cạnh Tần Thiên, hai tay đan vào nhau, gò má tựa như điêu khắc, các cô lập tức liếm ngón tay nằm sấp xuống ngắm nhìn.

Trương Lam lại răng rắc hai tiếng ăn mấy miếng khoai tây chiên, sau đó nhìn các cô một cái, sau đó cô đứng dậy, cầm lấy túi khoai tây chiên, vào phòng làm việc của Tần Thiên, một giây kế tiếp.

Cô đem rèm cửa sổ kéo xuống, đem mấy cặp mắt của các cô cũng che lại, cũng hướng các cô le lưỡi.

Các cô sửng sốt một chút, tiểu yêu tinh tức giận nói: "Cái này đúng là không quen, đợi một hồi cậu ấy đi ra, phải cướp đi túi khoai tây của cậu ấy."

Một cô gái khác cười nghiêng ngã: "Cậu sao bây giờ không đi vào lấy khoai tây chiên đi, lấy cái túi làm gì."

"Bày tỏ tâm tình tuyệt giao của tôi."

Đoàn người cười ngã.

Trương Lam đóng kỹ rèm cửa sổ, Tiết Nhượng nhìn cô một cái, đem cô kéo đến trên đùi ngồi xuống, hỏi: "Làm gì vậy?"

Trương Lam đưa một miếng khoai tây đến bên mép anh, Tiết Nhượng quay đầu, "Không ăn."

Trương Lam hừ hừ: "Các cô ấy nhìn anh."

Tiết Nhượng cười một tiếng, lau vụn khoai tây trên khóe môi cô, dáng vẻ cô làm nũng như vậy, làm anh muốn cưng chiều cả đời.

Tần Thiên treo điện thoại, mang theo ý cười nhìn hai người bọn họ, sau đó đi đến trước mặt Tiết Nhượng, ba năm không gặp, Tần Thiên thành thục rất nhiều, đôi mắt đều thâm rất nhiều, tay hắn đút trong túi, lại cười nói: "Cậu ba năm này, cũng không dễ dàng trải qua đi?"

Tiết Nhượng ôm thắt lưng Trương Lam, gật gật đầu: "Rất khó."

Tần Thiên vỗ vai anh một cái, "Đều đã qua."

Tiết Nhượng không đáp, Trương Lam nhìn hai người họ có chuyện muốn nói, lại ăn một miếng khoai, nói: "Em đi ra ngoài, hai người cứ nói chuyện."

Sau đó, liền đến cửa, đi ra ngoài.

Tần Thiên xoay người, từ bên máy tính lấy ra một gói thuốc lá, rút một điếu đưa cho Tiết Nhượng, Tiết Nhượng nhận lấy, đốt, hơi hơi thả khói, mới hỏi: "Khi nào thì cùng với cậu ta ?"

[ Edit ] Cho tớ mượn bài tập chép với !!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ