Chương 54: Thật nực cười

1.5K 25 2
                                    

Ch 54: Thật nực cười

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bức tranh, không có tâm trạng nhớ lại bất cứ điều gì, nhưng cũng không đợi đoạn ký ức cô vẫn luôn bảo tồn kia trỗi dậy. Thậm chí, cô còn có thể nhớ lại đầy đủ nhưng sự việc trong quá khứ mà những người khác đã quên mất. Ví dụ như, khi cô học tiểu học đã từng cãi nhau với bạn nam ngồi bên cạnh, vào giờ học rồi hai người vẫn còn cãi cọ, khiến cho cô giáo đang giảng bài rất bực mình, phải dừng lại nói: "Em là một con gái đấy...". Dương Cẩm Ngưng xấu hổ tới cực điểm, giống như cô không xứng đáng là một cô gái vậy. Người ta vẫn luôn tỏ ra khinh bỉ những cô gái nói lời thô tục như thế, thân là con gái mà lại...

Bức tranh này đối với Dương Cẩm Ngưng mà nói, cũng là một điều không dễ gì chịu nổi.

Cô nhớ rõ bản thân đã cố gắng kìm nén cái ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả như thế nào, nhớ rõ mình đã kìm nén cảm giác thất bại khi lực bất tòng tâm ra sao. Bản thân nghèo túng không xu dính túi đã định sẵn cuộc đời cô muốn làm gì cũng không được.

Chúng ta lúc nào cũng tỏ ra khinh thường những người có đặc quyền chiếm giữ, thế nhưng, nguyên nhân thực chất chẳng phải là vì cái quyền lực ấy không nằm trong tay chúng ta hay sao? Nếu bản thân mình có được cái quyền ấy, chúng ta sẽ làm được tất cả những điều mình muốn.

Nhưng cô không có cái quyền ấy, cũng không thể tự hủy hoại bản thân mình. Vì vậy cô đành phải cố gắng kiềm chế bản thân rằng, muốn trở thành bộ dạng như trong bức tranh này, nhất định phải trải qua rất nhiều chỉnh sửa, phải tự mài giũa bản thân, không thể chỉ biết ngồi đây oán trời than đất được, như vậy thật nực cười.

Cuối cùng, cô không thể biến thành mẫu người mà mình muốn, nhưng chí ít cũng sẽ không đánh mất lý trí của bản thân.

Hôm nay, bức tranh này lại xuất hiện trước mặt cô, cô nhìn chằm chằm vào hai chữ "Tô Tây", tim đột nhiên đau nhức.

Suzie...

Hóa ra là Suzie...

Trong lúc cô tưởng mình đã thành công, trong lúc cô cho rằng mình đã tới gần hạnh phúc, thì ông trời lại hung hăng đạp ngã cô một cú. Hạnh phúc cô ngỡ là của chính mình, hóa ra chỉ là đồ dùng thừa lại của Suzie mà thôi...

Cô không ngu. Cô biết rõ tất cả những gì mà Cố Thừa Đông muốn chỉ là sự tin tưởng, cho nên cô mới không hỏi, không suy nghĩ. Nhưng có lẽ, ưu điểm lớn nhất của anh chính là không nói dối cô. cô đã từng nghĩ, nếu như giữa anh và Diệp Vãn Hi không có bất cứ quan hệ gì, thì cô cần gì phải lo lắng?

Thế nhưng, sự thật này đã nói cho cô biết, cô đã thua, thua thê thảm. Thậm chí, so với lúc cô tưởng Diệp Vãn Hi là bạn gái cũ của anh, thì bây giờ cô còn phẫn nộ và bất bình hơn. Nếu người phụ nữ trước kia của anh là Diệp Vãn Hi, cô còn có thể cười cợt anh không có mắt nhìn người, còn có thể dùng đủ lời lẽ thô tục chế nhạo anh, thế nhưng, người đó lại là Suzie... Cô không còn lời nào để nói nữa, cô không dám phủ nhận cái tốt của Suzie, càng không thể xóa mờ đi sự thiện lương của cô ấy. Thậm chí, cô còn cảm thấy tự ti. Khi biết người con gái trong lòng Cố Thừa Đông là Suzie, cô thật sự cảm thấy tự ti, trái tim cô đột nhiên trống rỗng, giống như cho dù cô có làm cái gì thì cả đời này cô cũng không thể so sánh được với Suzie vậy, cô tin rằng trong lòng Cố Thừa Đông cũng nghĩ như vậy. Cứ cho là anh chấp nhận cô đi, cùng lắm cũng chỉ là vì Suzie không còn trên đời này nữa cho nên anh mới không miễn cưỡng bản thân.

Dương Cẩm Ngưng cô, vĩnh viễn thua kém Suzie, thu kém ở một chữ "chết".

Cô không dám cười nhạo Cố Thừa Đông nữa, anh đúng là có mắt nhìn người... Cô cắn môi, không có cách nào khống chế nỗi buồn dâng lên nơi đáy lòng.

Suzie, Suzie, Suzie...

Cô hận người con gái ấy, hận vô cùng. Đã chết rồi sao vẫn còn dằn vặt cô? Giương cái mác tốt bụng hiền lành lên khiến cô hận không nổi, mà yêu cũng không xong, khiến cô phải đau khổ giãy giụa trong mẫu thuẫn, bây giờ còn xuất hiện chiếm lấy trái tim chồng của cô.

Cô hận Suzie, hận thấu trời. Cô ấy lúc nào cũng là người con gái tốt, khiến cho Diệp Kim Bằng yêu thương, là bảo bối của Tô Tình, là học trò ngoan của thầy cô, là nữ thần trong lòng tất cả bạn nam, là thần tượng của tất cả các bạn nữ, vừa có tài, lại vừa có sắc.

Sự tức giận cường liệt trong lòng Dương Cẩm Ngưng lúc này dường như chứng minh rõ chính cô là một người phụ nữ xấu xa đang đố kỵ với một người con gái tốt hơn mình. Sự thiếu lý trí trước đây muốn kiềm chế, giờ khắc này lại hoàn toàn bị cô phóng thích. Ghét. Hận. Tất cả bất ngờ đột kích cô, khiến cô liều lĩnh tiến lên giật bức tranh xuống hung hăng xé rách, tốt nhất là xé thành những mạnh vụn, tốt nhất là để nó không còn là bộ dạng ban đầu nữa.

~~~

Cố Thừa Đông đứng bên ngoài hồi lâu, ngắm nhìn tất cả những thứ quen thuộc nơi đây khiến anh có chút xót xa hoài niệm lại những thứ chưa đạt được, có lẽ, ít nhiều gì anh vẫn còn cảm giác tiếc nuối.

Anh châm một điếu thuốc, chậm rãi hút đến khi chi còn lại đầu mẩu nhỏ. Vẫn chưa thất Dương Cẩm Ngưng đi ra, anh tò mò không biết cô lại tìm được cái gì chơi vui trong đó. Anh không khỏi lắc đầu, cô lúc nào cũng như một đứa trẻ, đương nhiên với điều kiện anh đừng ai chọc tới cô.

[Hoàn] Biến yêu thành cưới - Lục XuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ