Chương 57: Tuyệt đối không khoan dung

1.4K 20 0
                                    

Ch 57: Tuyệt đối không  khoan dung

Dương Cẩm Ngưng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào tấm biển ngoài cửa ghi rõ "Phòng phẫu thuật", tâm tư thả nổi như trên mây, không thể rơi xuống, cũng không cố định tại một nơi nào. Cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Đó là người đàn ông có thể vì cô mà không màng tới cả tính mạng của bản thân. anh đối xử với cô tốt như thế nào, cô vẫn ghi sâu trong lòng. Cô nhỡ kỹ hình ảnh anh ngồi trước đàn dương cầm như một chàng hoàng tử, nhỡ kỹ anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ cô ăn cơm, nhớ kỹ lúc cô bắt anh làm bài tập giúp cô, anh đã lấy đủ mọi lý do để giáo huấn cô thế nào nhưng rồi cuối cùng vẫn không chống nổi ánh mắt khẩn cầu của cô, đành thỏa hiệp.

Cô vẫn luôn ghi lòng những điều tốt đẹp anh dành cho mình, luôn luôn nhớ kỹ. Vậy mà chính cô lại đẩy anh ra, khiến anh bất hạnh chẳng khác nào khiến bản thân mình bất hạnh. Lần đầu tiên cô nghi ngờ, liệu có phải khi đó mình đã hành động sai hay không? Vì sao cứ phải vì sự hoàn mỹ mà tự tay từ bỏ người đàn ông này. Thậm chí, cô còn nghĩ, có lẽ không bao giờ có một người đàn ông nào tốt với cô như anh nữa.

Cũng sẽ không có ai yêu cô như sinh mệnh của mình như vậy nữa...

Cô cắn môi, từng dòng lệ lặng lẽ rơi, toàn thân cô run lên. Cô lúc nào cũng ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mà không chịu suy nghĩ cho người khác, cuối cùng lại hại mình hại người.

Cô không thể để anh xảy ra chuyện gì, không thể. Nếu không, cả đời này cô nhất định không thể tha thứ cho bản thân mình, cảm giác tội lỗi sẽ vĩnh viễn không thể xua tan.

Trên người cô cũng vẫn còn đọng lại những vết máu, mặc kệ bộ dạng mình hiện tại có bao nhiêu khó coi, cô vẫn không ngừng khóc. Bao nhiêu người qua người lại nhưng họ cũng chỉ liếc qua cô một cái rất nhanh, dường như ở bệnh viện tình huống như vậy nhìn nhiều cũng thành quen, không có gì kỳ lạ.

Dương Lập Hải và Tả Tần Phương nhanh chóng có mặt tại bệnh viện. Thấy bộ dạng của Dương Cẩm Ngưng như vậy, họ cũng chỉ có thể hỏi qua tình huống hiện tại thế nào. Tả Tần Phương ôm Dương Cẩm Ngưng vào lòng, vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: "Đưng khóc đừng khóc, Nhất Sâm nhất định sẽ không sao." Bà nói vậy cũng không biết là để trấn an ai.

"Đều tại con, nếu không phải vì con, anh sẽ không bị thương." Dương Cẩm Ngưng ở trong vòng tay của Tả Tần Phương, lại càng khóc lớn hơn.

Tả Tần Phương lúc này cũng đã đỏ hoe mắt: "Nhất Sâm vì con nên mới bị thương, bây giờ con lại như vậy, chẳng phải nó bị thương sẽ vô nghĩa sao. Nó nhất định không muốn trông thấy con như vậy."

"Mẹ, con đau, rất đau."

Tả Tần Phương nhìn thấy trên người Dương Cẩm Ngưng đầy máu liền lo lắng, lập tức bảo cô đi kiểm tra nhưng cô cố chấp nói vết máu này đều là từ từ trên người Dương Nhất Sâm. Nghe vậy, Tả Tần Phương lại run lên, càng thêm lo lắng cho con trai.

Dương Lập Hải ngồi một bên, im lặng từ đầu tới cuối chưa nói một câu.

Tả Tần Phương vẫn một mực ôm Dương Cẩm Ngưng trong lòng, không biết phải làm sao, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, hy vọng bác sĩ đi ra nói với bà rằng con trai bà chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.

Dương Cẩm Ngưng đã ngừng khóc, nhưng vẫn dựa người vào Tả Tần Phương. Cô nghĩ tới tin nhắn mà cô và Dương Nhất Sâm nhận được, nội dung hẹn bọn họ tới cùng một địa điểm, nhưng lại không xuất hiện bất cứ kẻ khả nghi nào. Theo như tính cách của Dương Nhất Sâm, nếu cô không chủ động hỏi thăm, anh nhất định sẽ không mở miệng nói là cô hẹn anh ra ngoài, mà trước tiên anh sẽ thử thăm dò xem mục đích cô hẹn ra ngoài là gì. Nếu như vậy, mọi chuyện sẽ không bị phát hiện.

Không có ai đi làm chuyện nhàm chán như vậy. Hơn nữa chiếc xe kia... hình như nhằm vào bọn họ.

Nghĩ vậy, Dương Cẩm Ngưng lại càng hoảng sợ, bật dậy từ trong lòng Tả Tần Phương.

Trông bộ dạng hoảng hốt của cô, Tả Tần Phương lập tức kéo cô lại: "Cẩm Ngưng, con muốn đi đâu?"

Cô ngơ ngác nhìn Tả Tần Phương: "Con... đi vào nhà vệ sinh."

Dương Cẩm Ngưng đi tới một chỗ khác, lấy di động ra tìm lại số điện thoại kia, lập tức gọi lại. Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng sắc bén, cô đứng im không động đậy.

"Có phải là cô làm hay không?" Cô trực tiếp mở miệng hỏi. Người cô đắc tội cũng không nhiều, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một mình Diệp Vãn Hi. Cô cũng biết rõ cô ta ghét mình, biết rõ cô ta không phải người tốt, nhưng cô thật không ngờ cô ta lại có thể làm ra cái chuyện này.

"Đúng là không ngốc. Đã nghĩ thông nhanh vậy sao!" Giọng điệu nhàn nhã như đi chơi của Diệp Vãn Hi truyền tới, lập tức làm bùng cháy lên ngọn lửa âm ỉ dưới đáy lòng Dương Cẩm Ngưng.

Một trận đại hỏa hoạn.

[Hoàn] Biến yêu thành cưới - Lục XuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ