Chương 2: Khi ai đó liên tục phá vỡ không gian của bạn.
***
An Kim Ngưu không có chỗ để về, chuyện trốn chạy rồi chuyển nhà liên tục nhiều đến nỗi cơ thể mệt mỏi của em gần như muốn buông xuôi ngay lúc này.
Suốt hai tiếng đồng hồ vận động não trong phòng nghiên cứu sinh cuối cùng em cũng đưa ra được quyết định của mình. Đi theo áo Blouse, sống chết biến thành nhánh cây giống loài tầm gửi bám lấy áo Blouse, cuối cùng cũng thành công theo anh ta về tận nhà một cách thuận lợi.
"Tắm đi, sau đó ra sô pha phòng khách mà ngủ."
Quăng lại một câu đầy ghét bỏ cùng bộ đồ thể thao cũ nhưng size khá nhỏ cho em, áo Blouse đóng cửa phòng anh ta rồi để An Kim Ngưu một mình tự hủy diệt giữa phòng khách. Thuốc tê gần như đã hết tác dụng, các đầu ngón tay đều đang rất hả hê khi được giải thoát, cùng nhau hợp tác gây ra những đợt đau đớn ê ẩm, Kim Ngưu cắn chặt răng, lúc nãy xử lý vết thương ở phòng nghiên cứu cũng đau quá mà lặng lẽ khóc cả trận rồi, bây giờ lại tiếp tục muốn khóc.
Khi người ta đau đớn quá, thì mặt mũi hay thể diện còn giữ gìn làm gì, vứt hết đi cho nhẹ người.
Em bỗng nhớ lúc ở phòng thí nghiệm áo Blouse có nói qua, nửa đêm tay sẽ hết thuốc tê nếu ngủ mà cảm thấy đau hay buốt tay quá thì uống tạm một viên thuốc giảm đau Paracetamol?
Thế là An Kim Ngưu lại lụi hụi tìm thuốc giảm đau nhưng vì cơn đau buốt tìm đến quá nhanh, suốt ngày nay chạy trốn kẻ xấu cả người em đã chẳng còn mấy sức lực, cắn chặt răng rồi ngồi phịch xuống sàn nhà, cứ nghĩ thôi thì bỏ đi hết tất cả cho nhanh. Chứ cứ đau âm ỉ cánh tay, cơ thể lại rã rời không còn sức sống thế này, em cố gắng bằng cách nào được.
Thế là vừa cắn răng chịu đau, não bộ lại tiếp nhận thông tin 'chết cũng phải thanh lịch' sau đó cấm tuyệt tuyến nước mắt dám rớt giọt lệ nào ra ngoài.
An Kim Ngưu mê man ngủ thiếp đi, trong mơ màng mệt mỏi em thấy thân thể mình nhẹ nhàng được nhấc lên, có viên đá mát lạnh bạc hà khẽ áp lên trên trán em, cũng thấy mẹ và bố của em đang ngồi trên chiếc ghế đá giữa vườn hoa lúc xưa.
Bọn họ cùng nhau gọi em đến ngồi bên cạnh, như họa lại câu chuyện vui vẻ hạnh phúc thuở ấu thơ khiến Kim Ngưu không muốn tỉnh giấc, em quả thật rất tham lam hơi ấm lúc nhỏ ấy. Khi mà bố mẹ chưa rời xa nhau.
Lúc tia nắng đầu tiên đáp nhẹ xuống căn phòng của áo Blouse, An Kim Ngưu đã mơ màng mà tỉnh giấc mộng, em nhìn sang bên cạnh giường ngủ có bóng người cao gầy đương ghé đầu gục xuống mép giường.
Có thể ánh nắng làm Kim Ngưu chói mắt, hiển nhiên không phải do em sơ ý say sưa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt áo Blouse mà lặng lẽ bình phẩm.
"Nam nhân thiên hạ nhiều vô kể, cớ sao ta chỉ say mỗi người?"
Lông mi vừa dài vừa cong cong, viền môi đậm nét, cánh mũi thẳng, chân mày kiếm, lọn tóc ngắn mềm mềm, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ. Còn đang là sinh viên đại học liệu anh ta có kém tuổi cô gái vừa tốt nghiệp trường nhạc được một năm như em không nhỉ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Khi Piano gặp áo Blouse [Kim Ngưu ft Sư Tử]
Kurzgeschichten- Truyện: Khi Piano gặp áo Blouse. [Kim Ngưu ft Sư Tử] - Tác giả: Linh Yunki. (Giun béo) - Góc nhỏ: Xuất phát điểm của chúng ta đều không giống nhau nhưng mục tiêu cuối cùng chẳng phải luôn là vạch đích ư? Nếu bác sĩ như anh có thể chữa bệnh cứu ngư...